Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Điền Đam này cực nhanh.
Hắn vừa mới ra lệnh thì thủ hạ đã chuẩn bị xong một gian phòng trống sạch sẽ để tiếp đón Tần Trần.
Giường, nệm chăn trong phòng đều được thay mới, thậm chí còn có bàn trà, có thể trực tiếp pha trà ở bên trong.
Trừ bàn trà ra thì các loại đồ ăn, linh thực cũng được chuẩn bị thỏa đáng, cần cái gì là có cái đó.
Khiến cho đám Thành Vệ quân trợn mắt há hốc mồm.
Nơi này đâu giống như là khu ngục tối mà càng giống như là khu an dưỡng hơn nha!
Mà khi thu xếp chỗ ở cho Tần Trần thì thủ hạ của Điền Đam cũng đã thu thập đủ dược liệu trong phương thuốc kia. Hắn nhanh chóng đun thuốc, không kịp chờ đợi được nữa mà uống một chén.
Khi nước thuốc nóng hầm hập tiến vào trong bụng, một dòng nước ấm làm cho người ta thoải mái đến mức rên rỉ chảy khắp toàn thân hắn. Chảy xuôi ở trong các kinh mạch và huyệt vị, khiến cho Điền Đam có cảm giác thư thái trước đó chưa từng có.
Loại cảm giác tê dại này cũng nhanh chóng bị quét sạch, cảm giác chân lực ngưng tụ và mạnh mẽ tràn ngập khắp cơ thể hắn.
Thậm chí chân lực trong cơ thể hắn còn có xúc động muốn tiếp tục phá vỡ bình chướng nửa bước Vũ Tôn.
Chuyện này làm cho Điền Đam lệ rơi đầy mặt.
Đã bao lâu rồi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết đã bao lâu rồi mình chưa có cảm giác này.
Tuy rằng bây giờ vẫn không có cách nào đột phá đến nửa bước Vũ Tôn. Thế nhưng Điền Đam tin tưởng, chỉ cần dựa theo lời của Tần Trần, sau nửa tháng, chẳng những thương thế trên người hắn sẽ khỏi hẳn, thậm chí rất có thể mình sẽ lần nữa trở lại cảnh giới nửa bước Vũ Tôn. Bảo sao hắn không kích động được cơ chứ?
Mà trừ bản thân Điền Đam ra, mỗi một người trong đám Thành Vệ quân dưới trướng hắn cũng dùng một chén nước thuốc.
Lập tức, thân thể mỗi người đều trở nên ấm áp, một gã Thành Vệ quân trong đó vốn bị kẹt ở tứ giai hậu kỳ đỉnh phong, không ngờ trong chớp mắt lại bắt đầu đột phá.
Chuyện này làm cho Điền Đam nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Hắn lập tức hiểu ra, những Thành Vệ quân này, quanh năm đều ở trong ngục tối, cũng tiếp xúc với nhiều tâm tình tiêu cực, dẫn tới việc ở trong thân thể có rất nhiều tử khí.
Đám tử khí này không những làm ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ mà còn làm cho tu vi của bọn hắn trì trệ, không có cách nào tiến thêm được nữa. Hôm nay tử khí trong cơ thể bắt đầu tiêu tán, chân lực được giải phóng, đương nhiên sẽ thuận lợi đột phá a.
Điều này làm cho Điền Đam lại càng kiên định với quyết tâm phải chăm sóc tốt cho Tần Trần.
Mà khi Tần Trần bị giam vào Thành Vệ thự thì Hứa Bác trưởng lão cũng nổi giận đùng đùng trở về Đan các.
Vốn hắn muốn bẩm báo tình huống của Tần Trần cho Trác Thanh Phong Các chủ, muốn Các chủ đứng ra dàn xếp một chút.
Thế nhưng điều làm cho Hứa Bác không nghĩ tới chính là, sau khi Trác Thanh Phong nhìn thấy Tần Trần rời khỏi Đan các, bổ nhiệm hắn là phó Các chủ, bởi vì Tần Trần vượt Nghi Nan thạch bích cho hắn quá nhiều thứ cho nên hắn lập tức lựa chọn bế tử quan.
Không gặp được Các chủ, Hứa Bác chỉ có thể dựa theo lời của Tần Trần, nhanh chóng chạy tới Huyết Mạch thánh địa mà thôi.
Huyết Mạch thánh địa ở trung tâm Hoàng thành.
Ở bên ngoài một cái huyết mạch thất to lớn, một hán tử trung niên đứng ở bên ngoài, cung kính chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, một tiếng cọt kẹt vang lên, huyết mạch thất mở ra, một cỗ ba động kinh người truyền ra, một vị lão giả khí thế bất phàm đi từ trong ra ngoài.
Người này mặc áo bào Huyết Mạch sư lục giai, đôi mắt sáng ngời mà có thần, rạng rỡ như sao, không ngừng tỏa ra hàn mang.
Người này chính là hội trưởng Huyết Mạch thánh địa Hoàng thành - Nam Cung Ly.
Nam Cung Ly là một nhân vật truyền kỳ ở trong Hoàng thành, không màng danh lợi, rất ít khi qua lại với các thế lực lớn mà chỉ ru rú trong nhà, một lòng nghiên cứu tri thức huyết mạch, là một cuồng nhân nghiên cứu chính thống.
- Thuộc hạ bái kiến hội trưởng đại nhân.
Nhìn thấy lão giả này đi ra, hán tử trung niên vội vàng khom người hành lễ.
- Trần quản sự, ngươi có chuyện gì sao?
Nam Cung Ly đang trầm tư bị hán tử trung niên cắt ngang, hắn nhướng mày, có chút không vui nói.
Nam Cung Ly rất thích yên tĩnh, ghét nhất là bị người khác làm phiền. Sau mỗi lần nghiên cứu huyết mạch hắn đều thích yên tĩnh, vì như vậy hắn mới có thêm thời gian để suy nghĩ, sắp xếp mọi thứ.
Mà quy củ này cũng là thứ mà toàn bộ Huyết Mạch sư của Huyết Mạch thánh địa đều biết rõ.
Thấy hội trưởng không vui, sắc mặt của Trần quản sự tái nhợt, hắn biết mình tùy tiện làm phiền,đã làm cho hội trưởng không vui, hắn vội vàng nói:
- Hội trưởng đại nhân, quả thực có chuyện gấp, bên ngoài có một người tên là Hứa Bác trưởng lão của Đan các, muốn cầu kiến hội trưởng. Nghe nói ngài đang tu luyện cho nên hắn đã chờ ở bên ngoài được một canh giờ rồi.
- Trưởng lão Đan các?
Nam Cung Ly híp mắt.
Lấy thân phận và địa vị của hắn, trong Đan các kia, trừ Trác Thanh Phong còn có mấy phần giao tình ra hắn cũng không quen những trưởng lão khác. Bình thường cũng không có gì qua lại, sao đột nhiên lại có trưởng lão cầu kiến hắn cơ chứ?
Ở bên ngoài, thân phận trưởng lão Đan các không tồi, thế nhưng ở trước mặt Nam Cung Ly, chỉ là một vị trưởng lão còn không lọt được vào trong mắt của hắn.
Hắn sầm mặt lại, nói:
- Trần quản sự, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Nếu như không có chuyện gấp thì đừng tới làm phiền ta. Chỉ là một vị trưởng Đan các lão cầu kiến mà ngươi cũng tới quấy rầy, ngươi thấy có cần phải làm như vậy hay không? Bản hội trưởng có rất nhiều thời gian hay sao? Ngay cả một tên trưởng lão Đan các mà cũng phải gặp sao?
Hắn không cần nghĩ là cũng có thể đoán ra được, cái gọi là trưởng lão Đan các cầu kiến, chín phần là tới để nhờ bản thân hắn đề thăng huyết mạch, loại chuyện này hắn cũng lười quản a.
- Không... Thuộc hạ không dám... Lúc đầu thuộc hạ đã cự tuyệt hắn, cũng đã nói rõ tình huống của hội trưởng đại nhân. Thế nhưng, khuyên can mãi người này vẫn không tình nguyện đi mà còn nói có chuyện quan trọng muốn tìm hội trưởng. Hơn nữa, người này còn nói mình là phó Các chủ Đan các. Thuộc hạ thấy hắn sốt ruột mới nghĩ rằng hắn có chuyện gấp thật, cho nên...
- Phó Các chủ Đan các?
Nam Cung Ly cười lạnh một tiếng, nói:
- Mặc dù ta không quá quen Trác lão đầu, thế nhưng cũng có chút hiểu biết. Người này cũng giống như lão phu vậy, không quản sự vụ Đan các, vì vậy cũng chưa từng lập ra phó Các chủ. Chuyện này cả Hoàng thành cũng biết mà ngươi lại không biết sao? Như vậy chẳng phải sau này chỉ cần là trưởng lão Đan các tới, tự xưng là phó Các chủ là ta phải tiếp đón sao?
Sắc mặt Nam Cung Ly trầm xuống, mất hứng nói.
Hắn đề bạt Trần Tường này lên làm quản sự là vì thấy đối phương cũng hiểu chuyện, có một ít tinh minh, sao lần này làm việc lại không đáng tin như vậy cơ chứ?
Thậm chí hắn còn đang nghĩ mình có nên đổi một vị quản sự khác hay không.
- Không phải.
Trần Tường quản sự xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Nam Cung Ly, người hiểu Nam Cung Ly như hắn biết rõ hội trưởng rất không vui, hắn vội vàng nói:
- Ban đầu thuộc hạ cũng không tin, thế nhưng hắn lại xuất ra lệnh bài Các chủ Đan các của Trác Thanh Phong, thuộc hạ nghĩ là Trác Thanh Phong Các chủ có chuyện quan trọng gì đó phái hắn tới trước, mà thuộc hạ lại không đủ thẩm quyền giải quyết chuyện lớn như vậy. Cho nên thuộc hạ mới tới xin chỉ thị của hội trưởng, nếu hội trưởng đại nhân không muốn gặp thì ta sẽ lập tức đi đuổi hắn.
Trong lòng thầm mắng Hứa Bác một tiếng, Trần Tường quản sự xoay người định đi.
- Lệnh bài của Trác Thanh Phong?
Nam Cung Ly nhíu mày, khoát tay một cái nói:
- Được rồi, nếu đã tới thì lão phu sẽ đi gặp hắn một chút. Ngươi mang hắn tới phòng khách của lão phu, lão phu sẽ tới sau. Lão phu rất muốn nhìn một chút, nhìn xem một tên trưởng lão Đan các thì có chuyện quan trọng gì cần gặp lão phu!
Nam Cung Ly cười lạnh một tiếng, nói.
- Vâng!
Trần quản sự xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút, lúc này mới cẩn thận rời khỏi nơi này.