Vũ Thần Chúa Tể

Chương 735: U minh báo.

Chương Trước Chương Tiếp

Trên mặt nở nụ cười xấu hổ, Điền Đam cười nịnh nói:

- Tần đại sư, ngài đang nói gì vậy chứ? Trước khi không định tội danh cho ngài, sau tại hạ dám đưa đại sư vào trong ngục tối a? Đây là hành động khinh nhờn với đại sư ngài, là giẫm lên luật pháp của Hoàng thành a.

Điền Đam ra vẻ lòng đầy căm phẫn nói một câu.

Áp giải Tần Trần vào ngục tối?

Nói đùa.

Đánh chết hắn cũng không dám làm chuyện như vậy a.

Hắn không biết tại sao Cảnh Phó thống lĩnh lại muốn đắc tội với Đan các, áp giải Tần Trần qua đây. Thế nhưng có lẽ trong chuyện này có giao dịch mờ ám gì đó giữa Cảnh Phó thống lĩnh với thế lực khác a.

Nếu như Tần Trần không có bối cảnh gì, như vậy hắn cũng không ngại cho Cảnh Đức Nguyên một chút nhân tình.

Thế nhưng sau khi biết Tần Trần là người mà ngay cả Các chủ Đan các cũng phải gọi một tiếng đại sư, sao Điền Đam hắn dám có ý kiến gì với Tần Trần nữa chứ?

Nếu như làm theo lời Cảnh Phó thống lĩnh tra tấn Tần Trần, nếu có tội thì không sao. Nếu không thể định tội, như vậy sau khi đối phương được thả ra ngoài, hắn còn có quả ngon để ăn nữ sao?

Cho dù Đan các cũng không quản được người của Thành Vệ thự bọn họ. Thế nhưng loại chuyện đắc tội với người khác mà không có một chút chỗ tốt nào, hoàn toàn là tự tìm đường chết a.

Nhìn thấy nụ cười nịnh nọt trên mặt Điền Đam, Tần Trần hiểu rõ, nhất định đối phương đã nghe ngóng được tình huống về mình, cho nên mới thay đổi thái độ như vậy. Thế nhưng trên mặt hắn lại giả vờ hồ đồ, ra vẻ nghi ngờ nói:

- Điền đội trưởng, dường như trước đó ngài không nói như vậy a.

- Khục khục.

Điền Đam xấu hổ, chợt ra vẻ chính nghĩa nói:

- Tần đại sư, trước đó là do tại hạ không xem qua hồ sơ của đại sư cho nên mới nghĩ đại sư là một hạng người cùng hung cực ác. Đương nhiên tại hạ phải dùng hình trừng phạt rồi. Thế nhưng trước đó, sau khi kiểm tra hồ sơ của Tần đại sư một chút thì tại hạ lại phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ trong đó. Có rất nhiều chỗ không giải thích thông được. Vì vậy trước khi điều tra ra chân tướng rõ ràng, tại hạ thấy, không thể coi đại sư là phạm nhân được a.

Giờ khắc này, Điền Đam cũng trực tiếp xưng hô hắn là đại sư, vô cùng chính nghĩa nói:

- Thành Vệ thự chúng ta chấp hành luật pháp vương triều, đại biểu cho lẽ phải của vương triều, há có thể định tội lung tung cho người khác trước khi chưa điều tra rõ ràng cơ chứ.

Vừa nói, Điền Đam lập tức trừng mắt nhìn hai người bên cạnh một cái, sau đó cả giận nói:

- Hai người các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau mở trói cho Tần Trần đại sư?

- Một đám mắt chó, ngay cả một chút nhãn lực cũng không có, chưa chính thức định tội Tần đại sư mà đã trói thành như vậy, các ngươi thấy thế có thích hợp không?

Điền Đam nổi giận đùng đùng nói.

- Mở trói sao?

Hai gã Thành Vệ quân bị hắn dọa cho giật mình, nhìn chằm chằm về phía Điền Đam.

Tuy là bọn họ biết Tần Trần là quý khách của Đan các. Thế nhưng bọn họ cũng biết, trước đây không lâu chính là vị đại sư Đan các này đã dẫn người tiêu diệt thế gia Phùng gia, toàn bộ cao thủ Phùng gia đều mất mạng ở trong tay người này.

Chỉ sợ Cảnh Phó thống lĩnh cũng lo lắng đối phương sẽ tiếp tục động thủ cho nên mới trói gô người này lại như thế a.

Nếu như mở trói thật, một khi động thủ thì ai kềm chế được hắn cơ chứ?

- Đội trưởng, chuyện này dường như không tốt lắm a. Quản Vĩ đội trưởng đã nói, Cảnh Phó thống lĩnh rất để ý tới vụ án này, còn cố ý dặn dò...

- Cảnh Phó thống lĩnh?

Điền Đam trợn mắt lên, nói:

- Sao? Chẳng lẽ hai người các ngươi nghĩ ở sau lưng tiểu tử Quản Vĩ kia có Cảnh Phó thống lĩnh là bản đội trưởng sẽ sợ hắn sao? Nơi này là ngục tối, là địa bàn của Điền Đam ta. Bản đội trưởng muốn quản lý thế nào thì quản lý thế đó. Đừng nói là Quản Vĩ hắn, cho dù đích thân Cảnh Đức Nguyên đứng ở trước mặt thì bản đội trưởng cũng không quan tâm. Còn không mau cởi trói cho đại sư?

Đá một cước vào trên mông hai người, Điền Đam nổi giận đùng đùng nói.

Đáng chết, không ngờ hai tiểu tử này lại dám không nghe theo mệnh lệnh của hắn.

- Vâng, vâng.

Hai người đau khổ, vội vàng tiến lên, bắt đầu cởi trói cho Tần Trần.

Có câu nói gọi là trên quản không bằng hiện quản. Mặc dù bọn họ cực kỳ sợ hãi Tần Trần, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Cảnh thống lĩnh, thế nhưng dù sao bọn hắn cũng là lính của Điền Đam a.

Điền Đam là lãnh đạo trực tiếp của bọn hắn, cho nên bọn hắn cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Điền Đam.

Cẩn thận từng li từng tí một cởi trói cho Tần Trần, sau khi cởi trói xong, hai người lập tức sợ hãi lui sang một bên.

- Nào, nào, Tần đại sư, mời đại sư ngồi bên này.

Điền Đam một mặt kéo ghế cho Tần Trần ngồi, sau đó lại nổi giận mắng hai người kia:

- Hai người các ngươi còn làm cái gì đó? Còn không mau đi pha trà, mang trà tốt nhất của bản đội trưởng ra đây. Đại sư xem, thật là một đám ngu ngốc mà.

Điền Đam tức giận, bình thường hắn thấy hai người này tương đối thông minh, sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy chứ.

Rất nhanh, nước trà nóng hầm hập đã được bưng lên, Tần Trần được mở trói, ung dung ngồi xuống.

- Điền Đam đội trưởng, ngươi không sợ ta chạy trốn hay sao?

Tần Trần uống một hớp trà nóng, vừa cười vừa nói.

- Chạy trốn?

Điền Đam lắc đầu nói:

- Tần đại sư nói đùa rồi. Ban nãy đại sư đã nói, ngài sợ Đan các khó xử cho nên mới cố ý để bị bắt vào Thành Vệ thự. Không bao lâu nữa là có thể rời khỏi nơi này. Kẻ khác nói như vậy ta sẽ cho là hắn khoác lác, nhưng nếu là đại sư nói như vậy, sao Điền mỗ lại không tin chứ.

- Ha ha.

Tần Trần cười một cái, từ chối cho ý kiến.

- Tần đại sư, người xem lá trà của ta thế nào?

Điền Đam thấy Tần Trần không nói lời nào, hắn cẩn thận từng li từng tí một nhìn qua.

- Tạm được.

Tần Trần gật đầu một cái, hắn cũng không nghĩ tới mình lại có thể được uống một ngụm trà như vậy ở trong ngục tối.

- Nếu Tần đại sư cảm thấy thỏa mãn, vậy thì tốt.

Điền Đam xoa xoa tay, sau đó lại yếu ớt nói:

- Cái này, Tần đại sư, vừa rồi đại sư nói vấn đề trên người ta...

Tần Trần lạnh nhạt nhìn hắn, nói:

- Ngươi yên tâm, nếu ta nói có thể chữa bệnh cho ngươi thì ta sẽ không lừa ngươi.

- Trần thiếu, trên người ta...

- Không biết huyết mạch của Điền đội trưởng là thuộc tính gì?

Tần Trần cười hỏi:

- Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn Điền đội trưởng mới đề thăng huyết mạch nửa năm trước a.

- Ngươi... Làm sao đại sư biết?

Điền Đam khiếp sợ.

- Chẳng những ta biết chuyện này mà ta còn biết, huyết thú mà Điền đội trưởng dùng để đề thăng huyết mạch là U Minh Báo ngũ giai!

Tần Trần lại nói.

Rầm!

Điền Đam bị hù cho nhảy dựng lên, cái ghế ở dưới mông hắn đổ ập xuống đất. Hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tần Trần.

Tần Trần có thể nhìn ra được bệnh trạng của hắn, hắn không kinh ngạc, dù sao một gã Luyện Dược Sư cường đại có thể thông qua biểu hiện của một người mà suy đoán ra vấn đề trên người hắn.

Nhưng Tần Trần lại có thể biết rõ thời gian hắn đề thăng huyết mạch, đồng thời còn tính ra được loại huyết thú mà hắn dùng. Chuyện này làm cho Điền Đam không thể không hoảng sợ a.

Quả thực là thần nhân a.

- Thật ra, vấn đề trên người Điền đội trưởng ngươi là do huyết tinh của U Minh Báo này tạo ra.

Điền Đam cả kinh nói:

- Làm sao có thể được chứ?

Lúc hắn đề thăng phẩm cấp huyết mạch là thông qua Huyết Mạch thánh địa, hơn nữa còn là huyết mạch cực kỳ phù hợp với thuộc tính của bản thân hắn, sao có thể xảy ra vấn đề cơ chứ.

Hắn cau mày nói:

- Chẳng lẽ là huyết tinh mà ta nhận có vấn đề? Thế nhưng, nếu như huyết tinh kia có vấn đề thật thì sao đám Huyết Mạch sư của Huyết Mạch thánh địa lại không nhìn ra được chứ? Mà bọn họ cũng không nói gì với ta nha?

- Đó là bọn họ vô tri, hơn nữa lại quá cứng nhắc.

Tần Trần lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)