Vũ Thần Chúa Tể

Chương 733: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi có ý gì?

Điền đội trưởng đang định động thủ sững sờ, ngừng tay, hắn nhìn về phía Tần Trần rồi hỏi.

- Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì đó?

- Tiểu tử, rước họa vào thân sao? Gan ngươi lớn lắm, tới lúc này mà vẫn còn dám đe doạ đội trưởng chúng ta, tự tìm cái chết!

Hai gã Thành Vệ quân cũng lạnh lùng quát, một người trong đó lạnh lùng đi về phía Tần Trần, hiển nhiên là muốn giáo huấn Tần Trần một chút.

- Có tin hay không, chỉ cần ngươi đụng đến một cọng tóc gáy của ta là được. Không tới hai ngày ngươi phải quỳ xuống khóc lóc xin tha.

đột nhiên Tần Trần ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, thanh âm cũng không quá lạnh lùng, ánh mắt cũng cực kỳ bình thản, thế nhưng rơi vào trong mắt Thành Vệ quân lại làm cho lông tơ trên người hắn dựng ngược lên, như là bị một loại quái vật tiền sử khóa chặt vậy.

Ánh mắt kia mang theo một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, giống như thần long đang nhìn giun dế, khiến cho người ta phải sợ hãi mà run rẩy.

Bạch bạch bạch.

Không chịu được ánh mắt của Tần Trần, tên Thành Vệ quân kia liên tiếp lui về phía sau, trong lúc lơ đãng cả người đã tràn ngập mồ hôi lạnh.

- Hừ, ở trong ngục tối mà còn dám đe doạ chúng ta, thật là to gan.

Điền Đam sầm mặt lại, nhìn thấy thủ hạ phế vật như vậy, trong lòng hắn tức giận, cũng không nhịn được nữa.

Lạnh nhạt nhìn Điền Đam một chút, Tần Trần thản nhiên nói:

- Điền đội trưởng, gần đây giấc ngủ không được tốt đúng không? Tới giờ tý nửa đêm, có phải huyệt ở ngực lại đau đớn khó nhịn, giống như bị vạn trùng cắn xé, thống khổ vô cùng, cả người run rẩy. Mãi cho đến giờ Thìn mới dừng lại hay không? Toàn bộ quá trình, không có cách nào ngưng tụ chân lực, cả người mềm yếu, thống khổ không thôi. Ta nói đúng chứ?

Hai gã Thành Vệ quân ngẩn ra, không biết vì sao Tần Trần lại nói ra những lời này.

Thế nhưng, khi Tần Trần nói ra những lời này, cả người Điền Đam run run. Trong con ngươi bắn ra vẻ khó có thể tin trước đó chưa từng có.

- Ài, Điền đội trưởng tuổi còn trẻ mà tu vi đã là ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, theo Bản thiếu xem, chỉ còn cách nửa bước Vũ Tôn cũng một bước ngắn. Thậm chí có thể một lần phá cảnh nha. Chỉ tiếc, sau khi thân thể xảy ra vấn đề, đừng nói là trùng kích Tôn cảnh, ngay cả mạng sống cũng không còn được mấy ngày nữa.

Tần Trần thở dài một tiếng.

- Tiểu tử, ngươi nói bậy nói bạ cái gì chứ?

- Điền đội trưởng chúng ta tu vi cao thâm, thực lực kinh người, sau này sẽ trở thành cường giả cao cấp. Tiểu tử, câm ngay cái miệng quạ đen của ngươi lại cho ta.

Hai tên Thành Vệ quân sau lưng Điền Đam lần nữa rống lên.

Mà một người trong đó thì lại giơ tay lên đánh Tần Trần.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, Điền Đam đột nhiên quát một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Trần, ánh mắt âm tình bất định, dường như muốn nhìn thấu Tần Trần vậy.

Nhưng hắn không nhìn ra được một chút mánh khóe nào từ trên mặt Tần Trần cả.

- Tiểu tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Nếu như hôm nay không nói rõ cho bổn đội biết, đừng nói ngươi là tội phạm của Cảnh thống lĩnh, coi như không phải thì bổn đội cũng phải làm cho ngươi thống khổ, hối hận vì đã xuất hiện ở trong ngục tối này!

Một lát, Điền Đam lạnh lùng nói, trong giọng nói ẩn chứa sát ý nồng nặc.

- Điền đội trưởng không nghe rõ sao?

Tần Trần cười nhạt nhìn Điền Đam, không bị lời đe doạ của Điền Đam làm cho sợ hãi, hắn vẫn thản nhiên nói:

- Nếu Điền đội trưởng không nghe rõ, vậy bản thiếu sẽ nói rõ vậy. Chắc hẳn không lâu trước đó Điền đội trưởng vừa mới cố gắng tiến vào nửa bước Vũ Tôn cảnh đúng không? Không lâu lắm, đại khái chừng nửa tháng trước đi. Nếu như Bản thiếu đoán không sai, hẳn là Điền đội trưởng đã thành công, thuận lợi đột phá bước vào nửa bước Vũ Tôn. Chỉ là còn chưa kịp cao hứng thì lại phát hiện ta khí hải trong cơ thể có chút không đúng, khó mà tụ lực. Coi như miễn cưỡng tụ lực được thì cũng đột nhiên sụp đổ, chân lực tản mát, ta nói đúng chứ?

- Điền đội trưởng thấy vậy hoảng sợ, có lẽ đã dùng qua một ít đan dược củng cố khí hải. Đúng rồi, là Cố Nguyên Đan ngũ phẩm, còn có Ngưng Hải Đan lục phẩm. Khà khà, Ngưng Hải Đan không rẻ một chút nào, mặc dù chỉ là đan dược lục phẩm sơ kỳ, thế nhưng giá cả xa xỉ, cực kỳ thưa thớt. có lẽ Điền đội trưởng phải tốn không ít tài phú mới mua được vào tay nha.

Nói đến đây, Tần Trần lắc đầu:

- Tuy rằng Ngưng Hải Đan có hiệu quả trị liệu kinh người, khí hải tổn hại tới đâu thì nó cũng có thể ngưng tụ được. Chỉ tiếc nó lại không hốt thuốc đúng bệnh với Điền đội trưởng ngươi a. Cho nên cuối cùng cũng chỉ lãng phí tài vật mà cuối cùng Điền đội trưởng chỉ ở nửa bước Vũ Tôn Cảnh không tới ba ngày đã bắt đầu rớt xuống cảnh giới Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ.

- Đồng thời, còn xuất hiện những triệu chứng mà ta vừa mới nói. Mỗi khi đến nửa đêm, thống khổ vô cùng, dù là đan dược gì cũng không có cách nào trị liệu được. Mãi tới khi đến hừng đông, giờ Thìn thì mới có chuyển biến tốt hơn một chút. Bản thiếu nói không sai chứ?

Đạp đạp đạp!

Tần Trần vừa nói xong, bên kia, sắc mặt Điền Đam càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng, hắn đường đường là đội trưởng Thành Vệ quân đội trưởng, thậm chí còn đứng không vững. Người liên tiếp lui về phía sau, đồng thời cũng có chút kinh hãi nhìn Tần Trần.

Ánh mắt kia tràn ngập hoảng sợ, giống như là gặp quỷ vậy.

- Đội trưởng, ngươi làm sao vậy?

Tên Thành Vệ quân bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ hắn.

- Ta không sao.

Điền Đam đẩy hai người ra, hoảng sợ nhìn Tần Trần, cả giận nói:

- Mấy thứ này, sao ngươi lại biết?

- Chuyện sao Bản thiếu biết không quan trọng. Quan trọng là, Điền Đam đội trưởng, có lẽ ngươi không còn mấy ngày để sống nữa rồi. Theo Bản thiếu tính, Điền đội trưởng nên nhanh chóng xử lí việc đi là được, bằng không đợi mấy ngày nữa ngươi sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở trong ngục tối. Khi đó khó mà xử lý việc công a.

Tần Trần lắc đầu nói.

- Tiểu tử ngươi tự tìm cái chết.

Một gã Thành Vệ quân tức giận đi về phía Tần Trần.

- Dừng tay.

Điền Đam ngăn hắn lại, phẫn nộ nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần, nói:

- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi hay sao?

- Bản thiếu nói thật hay nói bậy, chắc hẳn trong lòng Điền đội trưởng cũng biết rõ. Nếu như còn không tin nói, Điền đội trưởng có thể ấn ba huyệt thần cung, Thiên Trì và quan nguyên của mình một chút là có thể biết được lời ta nói là thật hay giả.

Tần Trần cười nhạt.

Điền Đam nheo mắt, lạnh lùng nhìn Tần Trần. Tuy rằng trong lòng hắn cực kỳ không tin, thế nhưng trong lúc vô thức hắn vẫn giơ tay ấn ba loại huyệt vị trên người của mình.

Hít!

Vừa ấn một cái, Điền Đam kêu thảm một tiếng, trên ba cái huyệt vị đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn, mắt tối sầm lại, đau tới mức ngất đi, làm cho hắn phải quỵ người xuống đất.

- Ngươi đã làm cái gì với đội trưởng của chúng ta?

Hai gã thủ hạ của Điền Đam thấy thế kinh hãi, phẫn nộ nói.

Tần Trần cười lạnh nói:

- Không cần phải gấp, Điền đội trưởng các ngươi không có việc gì đâu, chỉ cần ấn vài cái lên trên người hắn là hắn sẽ tỉnh lại thôi.

Hai người kia nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lúc hoảng loạn bọn họ vẫn vô thức nghe theo lời của Tần Trần, ấn vài cái lên trên người Điền Đam.

- Đau, đừng giết ta!

Điền Đam gào lên một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, cả người mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, suy yếu không thôi. Giống như là hư thoát vậy.

- Điền đội trưởng, ngươi thấy thế nào?

Tần Trần cười lạnh nói.

- Sao ngươi có thể biết được chuyện này? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Điền Đam nhìn chằm chằm vào Tần Trần.

Hắn không tin, Tần Trần chỉ ra vấn đề trên người mình chỉ đơn thuần là chọc giận bản thân mà thôi.

- Được, vậy ta cũng nói thẳng. Vấn đề trên người ngươi rất là nghiêm trọng, dưới tình huống bình thường, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng may mà vận khí của ngươi không tệ, ông trời để ngươi gặp phải ta, mở một đường sống cho ngươi.

Tần Trần lạnh nhạt nói.

- Ý của ngươi là ngươi có thể trị hết vấn đề trên người ta hay sao?

Điền Đam nheo mắt, khó có thể tin được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)