Vũ Thần Chúa Tể

Chương 732: Rước họa vào thân.

Chương Trước Chương Tiếp

- Cố ý tới cửa hành hung sao?

Tần Trần nhướng mày, cười lạnh nói:

- Các hạ nói sai rồi, hành hung phải là Phùng gia mới đúng. Bọn chúng bắt buộc nữ nhân của Bản thiếu gả vào Phùng gia, Bản thiếu chỉ tự vệ mà thôi.

Có lẽ người này chính là quan lớn Thành Vệ thự được Lãnh gia mời tới, Tần Trần cũng lười nói thêm cái gì với đối phương.

Bằng không nào có chuyện vừa mới vào cửa đã chụp mũ hắn cơ chứ.

- Nực cười, Phùng gia thân phận cao quý, chính là thế gia của Đại Uy vương triều ta, sao có thể ép buộc một dân đen Ngũ quốc gả vào Phùng gia cơ chứ? Chính là người Ngũ quốc các ngươi thấy người sang bắt quàng làm họ, mê hoặc Phùng công tử, muốn cướp đoạt tài sản Phùng gia, kết quả vào ngày đại hôn bị lão tổ Phùng gia đoán được, mà mấy người Ngũ quốc các ngươi lại sinh lòng ác độc tàn sát bọn họ. Lại còn cướp đi rất nhiều bảo vật của Phùng gia. Tốt nhất ngươi nên thành thật khai ra thì hơn.

Cảnh Đức Nguyên cười lạnh một tiếng, nói.

- Cảnh thống lĩnh nói không sai, tiểu tử, ngươi mau khai ra ngươi đã mê hoặc Phùng gia như thế nào, sau khi bị vạch trần lại tàn nhẫn sát hại người Phùng gia ra sao. Mau nói rõ từ đầu tới đuôi, ta cho ngươi biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn nếu chống cự thì sẽ bị nghiêm trị.

Một gã Thành Vệ quân phía sau Cảnh Đức Nguyên lớn tiếng quát.

Tần Trần lắc đầu:

- Ta không có gì mà phải khai báo. Vẫn là câu nói kia, hành hung là thế gia Phùng gia ở trong miệng các ngươi, chẳng qua Bản thiếu chỉ tự vệ mà thôi. Bản thiếu vô tội.

- Làm càn, có tội hay không không phải ngươi nói là được. Còn không mau khai cho ta.

Thành Vệ quân vỗ bàn một cái, nổi giận không thôi.

Tần Trần cười lạnh một tiếng, lười để ý tới đối phương.

Vu oan giá hoạ?

Thấy Tần Trần không mở miệng, Cảnh phó thống lĩnh đứng lên, sắc mặt âm trầm nói:

- Tiểu tử, người như ngươi ta đã thấy nhiều, bản thống lĩnh không có nhiều thời gian như vậy để phí phạm với ngươi. Ngươi khai cũng tốt, không khai cũng được, sự thực chính là sự thực, ai cũng không thể thay đổi được.

Dứt lời, hắn vứt ra một trang giấy.

- Quá trình ngươi tàn sát, may mà vẫn còn người của Phùng gia ở trên đời này. Hắn đã tường thuật lại chi tiết, đồng thời có vài nhân chứng. Ngươi nhìn một chút đi, nếu như không có vấn đề gì thì mau ký tên. Ngươi yên tâm, Thành Vệ thự ta sẽ nghiêm túc dựa theo luật pháp của vương triều mà làm việc, tuyệt đối xử lý công bằng công chính.

Tần Trần cúi đầu nhìn về phía tờ khai, chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn hắn đã cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy phía trên đổi trắng thay đen, nói U Thiên Tuyết nhìn thấy Phùng Thiếu Phong thiếu chủ Phùng gia cho nên nảy sinh ý đồ xấu, ngấp nghé gia sản Phùng gia, cố ý câu dẫn Phùng Thiếu Phong thiếu chủ của Phùng gia để gả vào Phùng gia. Kết quả vào ngày đại hôn, bị Phùng gia đoán được gian kế, mấy người bọn họ thấy âm mưu bại lộ, vì vậy mới xuất hiện, ra tay tàn nhẫn, sát hại rất nhiều đệ tử Phùng gia, cướp đoạt vô số bảo vật và tài sản Phùng gia, tội ác tày trời.

- Nói bậy!

Tần Trần cười lạnh một tiếng:

- Lời khai này đổi trắng thay đen, ta sẽ không ký.

Cảnh thống lĩnh nện một quyền lên trên bàn, cả giận nói:

- Tần Trần, nơi này là Thành Vệ thự, không phải là nơi ngươi dương oai, tờ khai này ngươi không ký cũng phải ký!

- Ồ, thật sao?

Tần Trần lạnh lùng nhìn hắn, trong miệng đột nhiên phun ra một cỗ chân lực, nghiền nát tờ khai, sau đó thản nhiên nói:

- Ta rất muốn nhìn một chút, xem ngươi làm cho ta ký tên thế nào nha.

Thái độ của Tần Trần khiến cho tất cả Thành Vệ quân giận tím mặt.

- Hay cho tiểu tử nhà ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản thống lĩnh không trị được ngươi hay sao? Quản Vĩ, giải người này vào ngục tối cho ta, lúc nào hắn chấp thuận thì mang qua đây, ta rất muốn nhìn một chút, xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.

Cảnh Đức Nguyên lạnh lẽo nói.

- Vâng!

Quản Vĩ đáp một tiếng, mang theo vài tên Thành Vệ quân vây quanh Tần Trần, sau đó áp giải hắn ra ngoài.

Không bao lâu sau Tần Trần đã bị giải đến ngục tối trong Thành Vệ thự.

Ngục tối là nơi Thành Vệ thự giam giữ trọng phạm, phạm nhân có thể ở nơi này, trên cơ bản đều có một chút đặc thù.

Mà một khi bị giải vào ngục tối cũng đồng nghĩa với việc người này đã mất đi sự tự do.

Bởi vì một khi bị ném vào ngục tối, cơ hồ không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài.

- Điền đội trưởng, vị này chính là tội phạm quan trọng của Cảnh thống lĩnh, gian ngoan mất linh, rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt. Cảnh thống lĩnh nói, ném hắn vào ngục tối, lúc nào chịu chấp thuận lời khai thì mới có thể đi ra ngoài.

Ngục tối có một vị quản sự đặc biệt, là một gã đại hán có râu quai nón, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, quanh năm ở trong ngục tối làm cho cả người hắn tràn ngập vẻ hung tàn, lạnh lẽo.

Sau khi Quản Vĩ mang Tần Trần qua đây sau, hắn lập tức giao cho Điền đội trưởng.

- Quản đội trưởng, chính là tiểu tử này sao? Người này đã phạm phải chuyện gì mà khiến cho các ngươi hưng sư động chúng như vậy chứ?

Điền đội trưởng quét mắt nhìn Tần Trần bị trói, chỉ là một thiếu niên mà lại được đối xử trịnh trọng như vậy, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Điền đội trưởng, ngươi đừng có xem thường tiểu tử này, đối với người này nhất định phải trông giữ nghiêm ngặt, phải trói thật chặt, tuyệt đối không thể tháo ra. Ngươi không biết đó thôi, người này vô cùng hung ác, làm cho thế gia Phùng gia Hoàng thành chúng ta bị diệt môn a. Chính là tiểu tử này đã tự tay giết chết lão tổ Phùng gia, ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn.

Quản Vĩ nhắc nhở.

Hắn sợ Điền Đam không biết rõ, vạn nhất thả lỏng Tần Trần, như vậy sẽ rất phiền toái. Dùng tu vi của Tần Trần, không chừng có thể chạy thoát a.

- Chính là hắn diệt Phùng gia sao?

Đại hán khôi ngô Điền Đam cả kinh, quan sát tỉ mỉ Tần Trần vài lượt, trong mắt vẫn hiện lên vẻ khó mà tin được. Không ngờ người tiêu diệt Phùng gia lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, lúc này hắn cũng thu liễm lòng khinh thường lại.

- Được, ngươi yên tâm, người đã đến chỗ ta, muốn bình yên ra ngoài là chuyện không có khả năng a.

Điền Đam cười dữ tợn, hai gã Thành Vệ quân phía sau hắn cũng nở nụ ucoiwf lạnh lõe.

- Vậy ta giao người này cho ngươi, Cảnh thống lĩnh thế đã nói, phải chiếu cố người này thật tốt, ngươi hiểu rồi chứ?

Quản Vĩ cười lạnh một tiếng.

- Yên tâm đi, cứ giao cho ta.

Điền Đam quan sát trên dưới Tần Trần, khóe miệng nở nụ cười nhạt, tiếp nhận Tần Trần từ trong tay Quản Vĩ, sau đó dẫn vào khu ngục tối.

- Đội trưởng, đưa tiểu tử này đến chỗ nào đây?

Một gã Thành Vệ quân trong đó cười lạnh nói.

- Còn phải hỏi sao, nếu Cảnh thống lĩnh đã thông báo, đương nhiên là đưa tiểu tử này đến khu trọng hình rồi.

Điền đội trưởng hừ lạnh một tiếng.

- Khu trọng hình?

Hai vị Thành Vệ quân kia sững sờ, chợt nở nụ cười dữ tợn.

Khu trọng hình, đây chính là nơi kinh khủng nhất trong ngục tối, bên trong nhốt một đám người liều mạng, trên cơ bản đều là một ít trọng phạm không có khả năng nhìn thấy ánh mặt trời a.

Có thể nói, người bị giam tại đó, chỉ cần xuất hiện ở đó trên cơ bản đều sẽ bị tử hình.

Mà những tù phạm này, thường thường cũng biết vận mệnh của mình, vì vậy tất cả đều cực kỳ điên cuồng, không có một chút dục vọng cầu sinh nào cả.

Một người bình thường bị ném vào khu trọng hình, sợ rằng không tới hai ngày là sẽ thê thảm tới mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra. Có thể nói, đây là nơi đáng sợ nhất trong ngục tối.

- Chỉ là trước khi ném tiểu tử này vào trong, chúng ta phải lục soát người tiểu tử này một chút a.

Điền đội trưởng vung tay lên, hai người lập tức ép Tần Trần vào xó, muốn lục soát người của Tần Trần.

- Điền đội trưởng, nếu như ta là ngươi thì ta sẽ không để cho mình rước họa vào thân đâu.

Đúng lúc này, đột nhiên Tần Trần cười lạnh một tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)