- Điện hạ anh minh.
Lãnh Phi Phàm cười lớn, mặc dù Tam hoàng tử không nói rõ, thế nhưng ám chỉ trong lời nói đã rất rõ ràng. Tam hoàng tử sẽ đứng ở phía Lãnh gia hắn, đứng ra ủng hộ Lãnh gia hắn a.
- Lãnh gia chủ, ngươi đừng quên hứa hẹn trước đó của ngươi.
Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm có chút thâm ý nhìn qua.
- Điện hạ yên tâm, Lãnh mỗ đã nói là làm. Huống chi, cho lão phu lười lá gan lão phu cũng không dám làm càn với Điện hạ a?
Lãnh Phi Phàm cung kính nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau một khắc đều nở nụ cười hiểu ý.
Thành Vệ thự.
Sau khi Tần Trần bị mang qua đây lập tức bị giam ở trong một gian phòng, bốn phía đều là vách tường bằng huyền cương lạnh lẽo, đủ để ngăn chặn cường giả Vũ Tôn lục giai công kích.
Bốn phía cũng không có cửa sổ, trừ một cái song sắt và cửa sắt lạnh lẽo ra cũng không có gì cả.
Giữa phòng là một cái bàn lạnh lẽo, mà Tần Trần thì đang bị xích sắt trói lại, chân lực bị phong bế.
Ở phía đối diện là hai gã Thành Vệ quân khí thế bất phàm, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Trần, tay phải khoát lên trên chuôi đao ở bên hông. Dường như chỉ cần Tần Trần có bất kỳ hành động nào là bọn họ sẽ lập tức rút đao ngăn cản.
Mà sau khi Quản Vĩ mang Tần Trần đến đây cũng không thèm nói một câu mà lập tức chạy đi.
Tần Trần biết đối phương phải đi bẩm báo cho thượng cấp, nếu Lãnh gia đã sai khiến được Thành Vệ thự, như vậy chắc chắn sẽ không phải là một đội trưởng nho nhỏ như Quản Vĩ này. Ở trên đầu hắn tất còn một người có địa vị cao hơn làm việc thay cho Lãnh gia a.
Mà bởi vì Hứa Bác trưởng lão đứng ra cho nên cũng đã làm cho Quản Vĩ và thượng cấp của hắn có chút đau đầu, phải cân nhắc lợi hại một phen.
Dù sao, Lãnh gia tuy mạnh, thế nhưng Đan các cũng không phải là ăn chay. Chỉ cần sơ xảy một cái, tất sẽ dẫn tới phiền toái rất lớn. Chuyện này đối với mấy người làm quan như bọn hắn khá là đau đầu.
Đúng như Tần Trần dự đoán, trong một căn phòng ở Thành Vệ thự, sau khi nghe thấy Quản Vĩ bẩm báo, Phó thống lĩnh Cảnh Đức Nguyên Thành Vệ thự ký tên lên trên lệnh bắt phiền muộn không thôi.
Lúc trước khi Lãnh gia nhờ hắn chỉ nói là Tần Trần là một thiếu niên tới từ Ngũ quốc, không có bối cảnh gì ở Hoàng thành, bản thân có một ít thực lực không đáng nhắc tới mà thôi.
Nào ai ngờ tới, lại dính líu tới người của Đan các.
Lãnh gia tuy mạnh, thế nhưng ở Hoàng thành này Đan các cũng không phải là hạng người vô danh. Chỉ là những năm qua rất ít khi Đan các tham gia vào cạnh tranh giữa các thế lực, cho nên mới im hơi lặng tiếng như vậy mà thôi.
Nhưng Cảnh Đức Nguyên biết rõ, cho dù Đan các như thế nào đi nữa thì đó cũng là Đan các, không phải là thế lực mà một Phó thống lĩnh Thành Vệ thự như hắn có thể tùy ý bắt nạt.
- Hứa Bác trưởng lão còn nói gì nữa không?
Cảnh Đức Nguyên cảm thấy đau đầu không thôi.
- Không còn gì cả. Chỉ là trước khi rời đi Hứa Bác trưởng lão có cảnh cáo thuộc hạ, nếu như xử lý không công bằng, đả thương Tần Trần, đến lúc đó cho dù liều mạng vạch mặt thì Đan các cũng phải báo lên Đan các thượng cấp, quyết không để cho chúng ta được yên.
Quản Vĩ nói rõ đầu đuôi.
- Hừ, Hứa Bác thật là càn rỡ, chỉ là một vị trưởng lão Đan các mà cũng dám quản chuyện của Thành Vệ thự, hắn thực sự cho rằng ta không trị được Đan các hắn sao?
Cảnh Đức Nguyên phẫn nộ hừ lạnh một tiếng.
Chỉ là mặc dù trong lòng hắn không phục, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn được.
- Chuyện này, ta cần thương lượng với Lãnh gia chút.
Là Lãnh gia đắc tội với Đan các, phần nguy hiểm này không phải là không thể mạo hiểm được. Mà phải xem chỗ tốt là gì, nếu như chỗ tốt không tỷ lệ thuận với nguy hiểm, như vậy không cần phải quá tay làm gì cả.
Ngay khi Cảnh Đức Nguyên đang liên hệ với Lãnh gia thì...
- Cảnh Phó thống lĩnh, đây là thư của Tam hoàng tử điện hạ.
Đúng lúc này, rốt cục mệnh lệnh của Tam hoàng tử cũng đã đến tay của Cảnh Phó thống lĩnh.
Tam hoàng tử điện hạ tự mình gửi thư cho hắn sao?
Cảnh Phó thống lĩnh cả kinh.
Tam hoàng tử là Hoàng tử có thanh thế lớn nhất trong Đại Uy vương triều hiện nay, rất có thể sẽ trở thành thái tử của Đại Uy vương triều a.
Hiện tại ở trong vương triều bọn họ, tranh đấu giữa các hoàng tử cực kỳ lợi hại, mỗi quan viên đều phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Mà Tam hoàng tử không thể nghi ngờ là chỗ dựa lớn nhất và cũng là chắc chắn nhất ở trong mắt mọi người.
Chỉ là, lấy thân phận của Cảnh Đức Nguyên còn chưa lọt được vào mắt của Tam hoàng tử.
Mà Cảnh Đức Nguyên hắn cũng không phải là người không có ước mơ, hắn một lòng muốn trở thành thống lĩnh Thành Vệ thự, chỉ là khổ nỗi không có cơ hội mà thôi.
Cho nên hắn mới đành phải hợp tác với Lãnh gia, bình thường kiếm chút thu nhập, hôm nay lại có thể nhận thư của Tam hoàng tử, bảo sao hắn không kích động cơ chứ?
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, Tam hoàng tử điện hạ đã chú ý tới hắn.
Chỉ là, hắn có chút không hiểu. Vốn Tam hoàng tử điện hạ không biết hắn, tại sao lại đột nhiên viết thư cho hắn cơ chứ?
Mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, Cảnh Đức Nguyên mới hiểu được nguyên do trong đó.
- Lãnh gia này thật là, sau khi biết Đan các nhúng tay vào, không ngờ lại liên lạc với Tam hoàng tử.
Trong con ngươi của Cảnh Đức Nguyên có hàn mang bắn ra.
Nếu như Tam hoàng tử cũng tham gia vào việc của Tần Trần, nói sau lưng không có bóng dáng của Lãnh gia, dù có đánh chết thì Cảnh Đức Nguyên hắn cũng không tin.
Mà sau khi nhận được thư của Tam hoàng tử điện hạ, Cảnh Đức Nguyên cũng biết mình nên làm như thế nào.
Tuy rằng Đan các đáng sợ, nhưng cũng chưa chắc đã có thể so sánh được với Lãnh gia. Hiện tại lại thêm Tam hoàng tử điện hạ đứng ra, hắn còn phải đắn đo suy nghĩ nữa sao?
Đừng nói là trưởng lão Đan các, coi như là Các chủ Đan các đang đứng ở trước mặt hắn thì hắn cũng dám làm thịt đối phương.
Một khi Tam hoàng tử điện hạ lên ngôi làm đế, như vậy hắn chính là tâm phúc của Tam hoàng tử, chỉ cần làm tốt chuyện mà Tam hoàng tử phân phó, như vậy sau này còn sợ không có vinh hoa phú quý kéo tới hay sao?
- Đi, gọi những người khác, lập tức đi tới phòng thẩm vấn với ta.
Trong lòng kích động, Cảnh Đức Nguyên không kịp chờ đợi mà nhanh chóng đi tới phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn.
Tần Trần đã ở chỗ này được hơn một canh giờ.
Ngay khi hắn sắp ngủ tới nơi thì một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng bước chân vang lên, một gã hán tử trung niên có khuôn mặt đen thui, mắt tam giác đi tới, ở sau lưng của hắn còn có một đám Thành Vệ quân đi theo.
Người này ánh mắt sắc bén, chân lực trên người hùng hậu, trên khôi giáp có khắc đồ án tinh xảo. Một thân khí tức cực kỳ âm trầm, cũng là một gã cường giả Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong.
Vừa tới thì người này đã nhìn Tần Trần từ trên xuống dưới một lần, ở trong đôi mắt nhỏ có quang mang lạnh lẽo bắn ra, vừa nhìn đã biết không phải là người hiền lành gì cả.
Sau lưng hắn còn có mấy tên Thành Vệ quân khí thế bất phàm đi theo, ít nhất cũng là cấp bậc đội trưởng, tu vi còn mạnh hơn so với Quản Vĩ.
- Đây chính là kẻ làm trái luật pháp Vương triều, ngang nhiên giết hại bách tính ở trong hoàng thành hay sao?
Cảnh Đức Nguyên vừa tới đã ngồi xuống cái ghế đối diện với Tần Trần, ánh mắt rất là xem thường nhìn về phía Tần Trần, trong mắt tản mát ra vẻ âm trầm, không có ý tốt.
- Cảnh thống lĩnh, chính là kẻ này đã tàn sát người của Phùng gia a.
Quản Vĩ ở phía sau lập tức cung kính nói.
- Nhìn ngươi còn trẻ, cũng không giống như là kẻ xấu, không ngờ hành động lại hung ác như vậy.
Cảnh Đức Nguyên âm trầm nhìn Tần Trần, lạnh lùng nói:
- Nói đi, rốt cuộc ngươi có thâm cừu đại hận gì với Phùng gia mà lại cố ý tới cửa hành hung trong ngày vui của Phùng gia, đồng thời còn tàn sát toàn bộ người Phùng gia. Hôm nay ở trước mặt bản thống lĩnh, ngươi nên khai thật thì hơn, tránh cho phải chịu nỗi đau da thịt.
Cảnh Đức Nguyên hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói.