Tam hoàng tử?
Lãnh Minh nheo mắt, trầm giọng nói:
- Ý của gia chủ là để Tam hoàng tử tham gia vào chuyện này sao?
- Không sai.
Lãnh Phi Phàm gật đầu:
- Dù sao Cảnh Đức Nguyên cũng chỉ là một tên Phó thống lĩnh của Thành Vệ thự. Tuy là bình thường có quan hệ không tệ với Lãnh gia ta, nhưng nếu muốn để hắn triệt để đối kháng với Đan các, có lẽ là chuyện không thực tế. Thế nhưng nếu như thông qua Tam hoàng tử, tạo ra một ít áp lực cho Thành Vệ thự. Như vậy đám người Cảnh Đức Nguyên sẽ không rụt rè nữa nha.
- Thế nhưng Tam hoàng tử sẽ đồng ý sao?
Lãnh Phi Phàm cười lạnh một tiếng, nói:
- Tam hoàng tử chí hướng rộng lớn, một lòng muốn xây dựng Đại Uy vương triều thành vương triều mạnh nhất trong Bách Triều chi địa. Thế nhưng trong Hoàng thất Đại Uy vương triều chúng ta hiện tại, mấy vị hoàng tử đều được bệ hạ thưởng thức, tuy rằng Tam hoàng tử chiếm thế chủ động, thế nhưng cũng không có ưu thế tuyệt đối. Vì vậy hiện tại Tam hoàng tử rất cần Lãnh gia ta ủng hộ.
- Huống chi, Tam hoàng tử vốn vốn rất xem thường dân đen Ngũ quốc. Sao có thể để cho bọn họ làm xằng làm bậy ở Hoàng thành cơ chứ? Cho nên chỉ cần ta Lãnh gia đứng ra thì Tam hoàng tử sẽ không có lý do gì mà không đồng ý cả.
- Hơn nữa, Tam hoàng tử chí hướng rộng lớn. Có lẽ sẽ rất hứng thú với truyền thừa Cổ Nam Đô của trên người đám người Tần Trần. Mà trong hàng đệ tử Ngũ quốc cũng có mấy mỹ nữ, tư sắc không tồi. Tam hoàng tử rất thích mỹ nhân, chỉ là do thân phận hạn chế, sợ gây ra phiền phức cho nên mới không dám tự mình động thủ mà thôi. Nếu như chúng ta ra mặt, một khi thành công, lại tặng mấy vị mỹ nữ này cho Tam hoàng tử, ta không tin Tam hoàng tử sẽ không động tâm.
Trên mặt Lãnh Phi Phàm hiện lên nụ cười âm trầm.
- Gia chủ anh minh!
Trên mặt Lãnh Minh cũng hiện lên vẻ hưng phấn, nếu có Tam hoàng tử tham gia, đừng nói là Đan các, coi như có áp lực mạnh tới đâu thì Thành Vệ thự cũng có thể gánh nổi a.
- Đừng chỉ vuốt mông ngựa thế, lập tức liên lạc với người của Tam hoàng tử cho ta, lão phu muốn gặp mặt Tam hoàng tử, càng nhanh càng tốt.
- Vâng, Gia chủ, ta sẽ lập tức đi sắp xếp.
Lãnh Minh hưng phấn lui ra.
Sau một canh giờ, phủ đệ của Tam hoàng tử Đại Uy vương triều.
- Lãnh gia chủ thật có nhã hứng, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ bổn điện chứ? Không phải hiện tại ngươi đang bận rộn với chuyện Phùng gia bị diệt sao?
Trong đình viện xa hoa, Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm khẽ nâng chén trà, mỉm cười hỏi một câu.
Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm là người có địa vị nhất trong vô số Hoàng tử của Đại Uy vương triều, là người được coi là Đế vương đời tiếp theo.
Người này có khuôn mặt tuấn lãng, phong độ, khí tức trên người cực kỳ nội liễm, có lẽ lòng dạ cực sâu.
Làm cho người ta đối mặt với hắn có một chút kính sợ.
Lãnh Phi Phàm sững sờ, cười nói:
- Tam hoàng tử điện hạ thật là có nhã hứng, không ngờ lại hiểu rõ chuyện của Lãnh gia ta như vậy.
- Ha ha, chuyện lớn như vậy, sao bổn điện lại không nghe nói cơ chứ?
Tam hoàng tử cười nhạt:
- Nghe nói người diệt Phùng gia là đệ tử Ngũ quốc. Lãnh gia chủ, loại chuyện này mà cũng có thể xảy ra được, có lẽ danh khí của Lãnh gia ngươi sẽ bị đả kích không nhỏ a.
- Điện hạ nói đùa rồi. Chỉ là một tên đệ tử Ngũ quốc, sao có thể lọt vào mắt của Lãnh gia ta cơ chứ? Chẳng qua là Lãnh gia ta nhất thời sơ suất, để cho tiểu nhân có cơ hội ra tay ám toán mà thôi.
Lãnh Phi Phàm từ tốn nói:
- Chỉ là nếu như Tam hoàng tử điện hạ đã biết chuyện này, hôm nay lão phu tới đây cũng chính là vì chuyện này a. Hy vọng Tam hoàng tử có thể giúp Lãnh gia ta một tay.
- Ồ? Có chuyện gì mà cần Bổn điện hỗ trợ, ngươi nói nghe một chút xem?
Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm như cười như không nói.
- Tên đệ tử Ngũ quốc diệt Phùng gia tên là Tần Trần, là thiên tài kiệt xuất nhất trong Ngũ quốc, cũng là quán quân khảo hạch Cổ Nam Đô. Người này cực kỳ kiêu ngạo, mới tới Hoàng thành Đại Uy vương triều ta mà lại dám cuồng vọng như thế, động một cái là tiêu diệt cả nhà một thế gia. Từ đó có thể thấy được hắn không coi Đại Uy vương triều ta vào mắt. Có lẽ chuyện này cũng làm cho Tam hoàng tử điện hạ cảm thấy ngứa mắt a.
Lãnh Phi Phàm trầm giọng nói.
- Quả thực tên dân đen Ngũ quốc này quá kiêu ngạo.
Trong con ngươi của Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm bắn ra một đạo hàn mang.
Chủ trương trị quốc của hắn là người thượng vị trị quốc nắm trong tay mạch máu của toàn bộ vương triều, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn một ít dân chúng đê tiện, đừng nói là hưởng phúc, thậm chí ngay cả tư cách hưởng thụ phúc lợi chữa bệnh cơ bản, giáo dục cũng không có a.
Dân đen chỉ có thể trở thành nô lệ, là người lao động mà thôi.
Hơn nữa, Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm xuất thân Hoàng tộc cho nên cực kỳ coi trọng cái gọi là huyết thống,. Đây cũng là nguyên nhân trước đây đám người U Thiên Tuyết muốn vào Đế Tinh học viện, kết quả hắn lại đứng ra bác bỏ. Theo hắn, đám người U Thiên Tuyết đến từ Ngũ quốc, thân phận thấp, huyết thống thấp hèn, há có thể trở thành học viên chính thức của Đế Tinh học viện cao cấp nhất Hoàng thành cơ chứ? Loại người như vậy, chỉ xứng làm nô lệ của hắn mà thôi.
Hôm nay Tần Trần lại dám tiêu diệt Phùng gia, đương nhiên Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm vô cùng tức giận a.
Hành động này có xung đột cực lớn với chủ trương trị quốc của hắn.
Thậm chí, Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm còn từng nói, đó chính là xóm nghèo tây thành thấp hèn không sạch sẽ, không nên tồn tại ở trong Hoàng thành. Nên san bằng toàn bộ xóm nghèo, tất cả dân chúng ở đó nên bị giết sạch.
Chỉ là đề nghị này lại bị đám người Ngũ hoàng tử bác bỏ, cho nên mới không thể trở thành hiện thực được.
Nhưng nếu như Tam hoàng tử thượng vị, như vậy sớm muộn gì xóm nghèo này cũng sẽ bị xóa tên, mà chỉ sợ dân chúng trong đó cũng sẽ bị giết chết.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận bất bình của Tam hoàng tử, Lãnh Phi Phàm khẽ cười.
- Tam hoàng tử điện hạ, nghe nói hiện tại tên dân đen Tần Trần kia, bởi vì phá hoại quy củ của Hoàng thành cho nên mới bị người của Thành Vệ thự bắt đi. Lúc đầu Thành Vệ thự muốn bắt toàn bộ dân đen Ngũ quốc, chỉ tiếc, Đan các lại dám đứng ra ngăn cản Thành Vệ thự. Đan các này không coi luật pháp của vương triều chúng ta ra gì, quá kiêu ngạo. Lần này lão phu tới đây là sợ có Đan các đứng ra, người của Thành Vệ thự không dám làm càn quá mức. Nếu như vì vậy mà để tên dân đen kia thoát ra ngoài, há chẳng phải là một sự sỉ nhục lớn với Vương triều chúng ta hay sao?
Tam hoàng tử lạnh nhạt nhìn Lãnh Phi Phàm, nói:
- Suy nghĩ của Lãnh gia chủ, bổn điện biết, chỉ là nếu bổn điện đứng ra thì có lợi ích gì chứ?
Lãnh Phi Phàm cười rộ lên, nói:
- Điện hạ thật là thẳng thắn, chỉ cần lần này Điện hạ có thể khiến cho Thành Vệ thự chịu được áp lực của Đan các, bắt tất cả người Ngũ quốc vào ngục. Như vậy lão phu cam đoan, sau này chỉ cần Điện hạ cần thì tất định lão phu sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ Điện hạ.
- Hoặc là nói, truyền thừa Cổ Nam Đô, mặc dù là ở trong Ngũ quốc, thế nhưng nơi đó cũng thuộc lãnh thổ Đại Uy vương triều ta. Cho nên nó phải là vật của Đại Uy vương triều, há có thể để cho một ít dân đen nhúng chàm vào truyền thừa viễn cổ bực này cơ chứ? Nó phải ở trong tay Hoàng thất Đại Uy ta, chính xác hơn là trong tay của Điện hạ a.
- Hơn nữa...
Lãnh Phi Phàm nở nụ cười thần bí:
- Nghe nói trong Ngũ quốc có mấy nữ tử dung mạo không tồi. Điện hạ không muốn biết tư vị của đám dân đen này như thế nào sao?
Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm sững sờ, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nghiền ngẫm.
- Suy nghĩ của Lãnh gia chủ bổn điện hiểu rõ. Chỉ là một tên đệ tử Ngũ quốc mà lại dám dương oai ở Đại Uy vương triều ta, quá là hỗn xược, phải nghiêm trị. Hơn nữa, Thành Vệ thự là cơ cấu bảo vệ Đại Uy vương triều ta, há có thể để một ít thế lực ngoại lai áp bách cơ chứ? Lãnh gia chủ cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ phân phó xuống dưới, trọng điểm chú ý Thành Vệ thự phá án, tuyệt đối phải công bằng công chính.
Tam hoàng tử lớn tiếng nói.