Vũ Thần Chúa Tể

Chương 73: Kích sát liên tục

Chương Trước Chương Tiếp

- Chết!

Ánh mắt Tần Trần phát lạnh, quát lạnh một tiếng với tên sát thủ đang nghi hoặc kia, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ, bạo phát ra kỹ năng đao pháp thiên chuy vạn luyện của đời trước, chiến đao màu đen như một tia chớp kéo qua yết hầu của sát thủ Địa cấp sơ kỳ.

Phốc một tiếng, trong nháy mắt máu tươi tung tóe, chảy ra như suối trào.

Sát thủ Địa cấp gắt gao bịt cổ, nhưng không thể cản được máu tươi phun ra. Hắn hoảng sợ trừng to hai mắt, sau đó ánh mắt dần ảm đạm, ngã xuống đất.

Lúc này.

Ba người Tần Dũng đã xông vào gian phòng của Tần Trần, sau đó ba đạo đao khí kinh khủng phóng ra, bổ vào trên giường.

Oanh két!

Dưới đao khí cuồn cuộn, chiếc giường tứ phân ngũ liệt, hóa thành bột mình.

- Người không ở đây!

- Tiểu tư kia đi đâu rồi?

Đám người Tần Dũng thấy giường không một bóng người, tức thì sửng sốt.

Ba người giật mình, vội vàng quay về trong viện.

Trong sân im ắng, ngoài ba người bọn họ thì những võ giả mai phục khác không có chút động tĩnh, trông rất tĩnh mịch.

Người còn lại đi đâu rồi?

Trong lòng ai cũng lạnh lẽo.

- Đại nhân mau nhìn, đằng kia có người!

Mùi máu tươi phiêu đãng theo gió đêm, bỗng một tên sát thủ hô khẽ, chỉ tay về một góc trong sân.

Chỉ thấy một thi thể nằm ở đó, có máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đúng là tên sát thủ bị Tần Trần một đao phong hầu.

- Là Ảnh Lục!

- Đáng chết, là ai làm?

Con ngươi của ba ngươi co rút.

- Hẳn là mai phục trong nhóm người chúng ta?

Ba người Tần Dũng hít khí lạnh, vài tên thủ hạ trong tay vậy mà bị giết không một tiếng động, lẽ nào đối phương là Thiên cấp?

Thế nhưng theo mình điều tra thì ở Tần gia, ngoại trừ mẹ con Tần Nguyệt Trì, thì căn bản không có cường giả Thiên cấp nào bảo hộ bọn họ?

Hai tên sát thủ bên cạnh thấy một màn như vậy liền hoảng sợ, vừa nãy lúc xông vào phòng Tần Trần, bọn họ mơ hồ thấy Ảnh Lục cũng lao đến, nhưng ai biết nhanh như vậy Ảnh Lục đã bị giết, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra, đến tột cùng đối phương đã làm như thế nào?

Ba người chậm rãi tiến lui cùng nhau, cảnh giác tra xét ngóc ngách phụ cận.

- Người nào mai phục ở đây, có gan thì ra gặp mặt!

Tần Dũng gầm một tiếng, quét mắt nhìn bốn phía, nhưng bốn phía im ắng không có chút tiếng động nào.

Trong đình viện, bất chợt vang lên tiếng côn trùng, trong tầm mắt vắng tanh không hề có gì, nhưng ba người Tần Dũng lại có cảm giác đáng sợ như bị người để mắt đến, lông tơ trên người dựng đứng.

Thấy ba người Tần Dũng không có động tác gì, Tần Trần cũng không có động tĩnh, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc nãy làm ra động tĩnh lớn như vậy thì nhất định đã có người ở xung quanh nghe được, tới lúc đó Thành Vệ Quân đến, thì người xui xẻo sẽ là bọn người Tần Dũng.

Lo lắng duy nhất của Tần Trần hiện tại là mẫu thân ngàn vạn lần đừng có đi ra khỏi nhà. Không biết có phải nghe được lời cầu khẩn của Tần Trần hay không, mà trong phòng Tần Nguyệt Trì rất im ắng, không có chút tiếng động nào.

- Đáng ghét!

Từng phút từng giây trôi qua, Tần Dũng tức giận nhẹ gầm một tiếng, nếu tiếp tục kéo dài thì cực kỳ có hại đối với hắn, nên lúc này quát khẽ:

- Đi vào phòng Tần Nguyệt Trì xem một chút, nếu không có ai thì chúng ta lập tức rút lui.

Tần Dũng kinh sợ, không biết bọn người Tần Trần sao có thể biết được hôm nay bọn hắn sẽ đến ám sát. Nếu như không thể giết chết Tần Nguyệt Trì và Tần Trần, Tần Dũng không dám tưởng tượng được Đại phu nhân sẽ trừng phạt hắn ra sao. Nghĩ đến sự hung ác tàn nhẫn của Đại phụ nhân, Tần Dũng không kìm được run rẩy.

Sưu sưu sưu!

Ba nhân ảnh phóng đến chỗ gian phòng của Tần Nguyệt Trì.

- Không được.

Tần Trần cảm thấy lòng nặng nề, nếu để cho ba người vọt đến phòng của mẫu thân, thì mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm.

Trong hiểm cảnh, Tần Trần không quan tâm đến việc che giấu thân hình, từ trong bóng tối thất tha thất thểu lao đến.

- Đại nhân đừng vào, trong phòng có mai phục!

Tiếng của hắn khàn khàn, mang theo sợ hãi tột cùng, cả người máu me đi đến chỗ ba người Tần Dũng, như nhìn thấy cái gì rất kinh khủng.

- Là Ảnh Thất!

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy Ảnh Thất?

Hai tên sát thủ bên cạnh Tần Dũng đầu tiên là cả kinh, sau khi thấy mặt người đến thì thở phào, vội vàng mở miệng kinh hô.

- Trong phòng có mai phục, chúng ta đều bị...

Tần Trần vừa nói, vừa nhanh chóng tiếp cận ba người, ánh mắt khóa chặt Tần Dũng, vận chuyển chân khí trong người đến cực hạn.

Chỉ cần giết Tần Dũng trước, thì hai tên sát thủ còn lại căn bản không có bao nhiêu phân lượng.

Nào ngờ Tần Dũng rất thận trọng, nhìn thấy Tần Trần lao đến thì nhướng mày, bản năng rút người về sau một chút, rồi như phát hiện gì đó, cả giận nói:

- Cẩn thận!

- Bị phát hiện rồi!

Trong mắt Tần Trần lóe lên hàn mang, đột nhiên cả người bạo khởi, cùng lúc đó chiến đao bên hông tuôn ra khỏi vỏ, chém về một tên sát thủ Địa cấp trung kỳ.

Cự ly của Tần Trần chỉ cách sát thủ Địa cấp trung kỳ mấy bước, đột nhiên công kích, tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt Tần Trần xuất thủ, thì con ngươi của ba người co rút.

- Ngươi không phải Ảnh Thất!

Ảnh Nhị cả kinh, vậy mà có người giả mạo Ảnh Thất, nếu không phải Tần Dũng nhắc nhờ thì căn bản không thể phát hiện được.

- Chết!

Tần Trần híp mắt, bắn ra một đạo sát ý lăng liệt, chiến đao bổ ra như tia chớp, bổ tới đỉnh đầu của Ảnh Nhị.

Ảnh Nhị hừ lạnh, nhất thời trên người toát ra từng đạo chân khí sắc bén, chiến đao ở trong tay kéo ra từng đạo đao hoa, vô số ánh đao lập lòe hư không, sau đó hóa thành hải lãng bôn đằng, muốn đỡ một kích của Tần Trần, đồng thời muốn hóa thủ thành công.

Ảnh Nhị thân là sát thủ Địa cấp trung kỳ, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, trong tình huống ngàn cân treo sợi tốc, hắn có thể làm ra phản ứng như vậy thì đã coi như mau lẹ.

Đáng tiếc, người tập kích hắn không tầm thường, mà là Tần Trần trọng sinh trở về.

Đao thuật muốn hoa của mắt của Ảnh Nhị không mê hoặc được Tần Trần, chiến đao của Tần Trần vừa vặn bổ vào chỗ yếu nhược nhất trên đao pháp của Ảnh Nhị, trong nháy mắt lực lượng 20 mã lực cuồng bạo phóng ra, như xoắn ốc đánh tới, chấn cho năm ngón tay của Ảnh Nhị tê rần, ngửa người về sau.

- Hưu!

Chẳng biết khi nào một đạo hàn quang bắn ra từ tay trái của Tần Trần, chính là một thanh đao nhỏ, kèm theo Ảnh Nhị ngửa người ra sau, giống như hắn tự lao đầu vào, “Phốc xuy một tiếng, trong nháy mắt đoản đao đã đâm vào trong cổ họng Ảnh Nhị, cắm thẳng đến chuôi đao.

Trong nháy mắt con ngươi của Ảnh Nhị tan rã, hắn đến chết cũng không ngờ được vì sao đoản đao của đối phương lại bắn chuẩn đến như vậy. Nếu như hắn không tự ngửa người về sau thì đoản đao của đối phương sẽ chỉ bay lướt qua ót, căn bản không đả thương được hắn.

Trên đời sao có người như vậy, tính đúng vết tích hắn lui về.

Chỉ trong nháy mắt, Tần Trần đã tiêu diệt thêm một tên.

Trên trận chỉ còn lại một gã sát thủ Địa cấp sơ kỳ Ảnh Ngũ và Tần Dũng.

Luận thực lực, Ảnh Nhị chắc chắn không thể nào không chịu được một kích, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu đời trước của Tần Trần quá phong phú, nhìn ra được một ít sơ hở khi Ảnh Nhị xuất thủ, cũng phân tích toàn bộ phản ứng của Ảnh Nhị. Ảnh Nhị chưa kịp phản ứng thì Tần Trần đã đắc thủ tập kích thành công, nhất kích tất sát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️