Vũ Thần Chúa Tể

Chương 728: Ba phong thư.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi là ai?

Quản Vĩ lạnh lùng nhìn qua.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy chứ, sao mỗi một người đều có dũng khí nói với hắn như vậy a?

Sau khi nhìn thấy áo bào Luyện Dược Sư trên người Hứa Bác trưởng lão, trong lòng hắn cả kinh, lại kết hợp với hai từ Đan các từ trong miệng đối phương, Quản Vĩ lập tức biết rõ, đối phương là người của Đan các.

- Lão phu Hứa Bác trưởng lão Đan các!

Hứa Bác hừ lạnh một tiếng.

- Hứa Bác trưởng lão?

Quản Vĩ nheo mắt.

Trưởng lão ở trong Đan các tuyệt đối là cao tầng. Mà người có thể làm trưởng lão ở Đan các trên cơ bản đều là Luyện Dược Sư lục phẩm, ở trong Hoàng thành bọn hắn, tuyệt đối là nhân vật phong vân a.

Nếu như bình thường, Quản Vĩ sẽ cho đối phương mặt mũi, rút người về.

Thế nhưng lần này Phó thống lĩnh đã ra lệnh rõ ràng, nhất định phải mang tất cả mọi người về, hắn thân là đội trưởng Thành Vệ thự, coi như có kiêng kỵ với Đan các thì cũng không thể để người lại mà chạy được.

- Hóa ra là trưởng lão Đan các, tại hạ đội trưởng Thành Vệ quân, hạnh ngộ. Chỉ là đám người này chính là tội phạm quan trọng mà Thành Vệ thự ta phát lệnh truy nã, cần mang về hỗ trợ điều tra, có lẽ ngay cả Đan các cũng không giữ bọn họ lại được a.

Quản Vĩ trầm giọng nói.

Hứa Bác sầm mặt lại, không nghĩ tới Thành Vệ quân lại lớn lối như vậy, mình thân là trưởng lão Đan các mà đối phương lại không cho một chút mặt mũi nào.

Hắn cả giận nói:

- Ý của các hạ là ngay cả Luyện Dược Sư của Đan các ta thì Thành Vệ quân các ngươi cũng có thể mang đi hay sao? Hôm nay lão phu đứng đây, lão phu muốn nhìn một chút xem Thành Vệ quân các ngươi có dám mang người đi hay không?

Quát lạnh một tiếng, Hứa Bác phóng thích tu vi lục giai trung kỳ, phẫn nộ không thôi.

Ở bên cạnh, Hứa Chính cũng tức giận, cả người tràn ngập sát khí quanh quẩn.

Bên đám người Quản Vĩ, mạnh nhất thì cũng chỉ là Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong mà thôi, làm sao có thể ngăn cản được khí thế trấn áp của Hứa Bác cơ chứ. Cả đám đều kêu lên một tiếng đau đớn. Sắc mặt của Quản Vĩ thì trở nên khó coi, lạnh giọng nói:

- Các hạ nói như vậy là không đúng rồi. Tại hạ kính nể các hạ là trưởng lão Đan các cho nên không dám mạo phạm, thế nhưng trước đó người này ngang nhiên động thủ ở trong Hoàng thành. Còn làm loạn ở Phùng gia, tàn sát cơ hồ tất cả Võ giả Phùng gia. Mà Thành Vệ thự chúng ta phải bảo vệ an nguy của Hoàng thành, đương nhiên phải bắt người có tự hiềm nghi về điều tra, đây là lệnh bắt của Thành Vệ thự chúng ta. Các hạ cản trở như thế, chẳng lẽ các hạ có thể đại biểu cho Đan các đối địch với Thành Vệ thự chúng ta hay sao?

- Làm càn, lão phu tuy là trưởng lão, thế nhưng cũng là phó Các chủ Đan các, há có thể cho phép ngươi dương oai với Luyện Dược Sư Đan các chúng ta chứ?

Hứa Bác cả giận nói.

Phó Các chủ?

Trong lòng Quản Vĩ cả kinh.

Hắn nhớ rõ, từ trước đến nay Đan các chỉ có một Các chủ, hơn nữa còn như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, chưa từng nghe nói có phó Các chủ, hiện tại người này lại tự xưng là phó Các chủ, rốt cuộc là có ý gì?

Chẳng lẽ nói, quyền lợi của người này ở Đan các rất lớn hay sao?

Trong lòng Quản Vĩ âm thầm kêu khổ.

Không ngờ ngày hôm nay hắn lại đen đủi như vậy. Hắn thân là đội trưởng Thành Vệ thự, đương nhiên không thể làm trái mệnh lệnh của Phó thống lĩnh. Hơn nữa hắn biết rõ, việc bắt Tần Trần, có lẽ không chỉ là ý của Phó thống lĩnh, Phùng gia là thế gia cấp dưới của Lãnh gia. Mà giữa Lãnh gia và Phó thống lĩnh có quan hệ cực kỳ thân mật, rất có thể là ý của Lãnh gia a.

Vừa nghĩ tới Lãnh gia, trong lòng Quản Vĩ lại có dũng khí.

Ở trong hoàng thành này, tuy là Đan các có địa vị cao quý, thế nhưng đó là bởi vì nơi đây là nơi tập trung các Luyện Dược Sư, hơn nữa sau lưng còn có thế lực cao cấp nhất là tổng bộ Đan các chống lưng.

Nhưng trên thực tế, từ trước đến nay Đan các trong Đại Uy vương triều không tham dự vào trong đấu tranh giữa các thế lực, hơn nữa ở phương diện thị trường đan dược luôn bị Lãnh gia đàn áp.

Có thể nói, thế lực đan đạo đứng đầu trong Đại Uy vương triều là Lãnh gia, mà không phải là Đan các.

Huống chi Thành Vệ thự bọn hắn còn đại biểu cho Đại Uy vương triều, cho nên sao Quản Vĩ lại sợ Đan các cơ chứ?

Hắn nói:

- Được, tốt, tại hạ đã hiểu. Các hạ muốn nhúng tay vào chuyện của Thành Vệ thự chúng ta, đã như vậy, chuyện này ta sẽ đích thân bẩm báo lên trên. Đồng thời cũng nhờ Hoàng thất báo cáo lên Đan các Bắc Thiên vực. Ta rất muốn hỏi một chút xem, có phải Luyện Dược Sư thích giết ai thì giết. Giết xong có thể tránh né trừng phạt, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không sợ hãi hay không.

Quản Vĩ hừ lạnh nói.

Mặt Hứa Bác hơi biến sắc.

Lại nói, hành vi mạnh mẽ giữ Tần Trần lại của hắn cũng là đuối lý a.

Chỉ là, hôm nay Các chủ đã hạ lệnh cho nên Hứa Bác cũng không đếm xỉa đến chuyện này. Dù cho sau này bị Đan các thượng cấp trách phạt thì hôm nay hắn cũng phải bảo vệ Tần Trần.

- Hứa Bác trưởng lão, không cần phải làm như vậy làm gì.

Đúng lúc này, Tần Trần đột nhiên đi tới.

- Ý tốt của Hứa Bác trưởng lão tại hạ xin nhận. Đan các thân là thế lực bên ngoài, đương nhiên không thể tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện của thế lực bản địa, làm trái quy củ đã đề ra, đây cũng là tôn chỉ của Đan các. Bản thiếu thân là Luyện Dược Sư, sao có thể làm khó dễ cho Đan các, để Hứa Bác trưởng lão làm chuyện vi phạm các quy cơ chứ?

Tần Trần nhìn về phía Hứa Bác trưởng lão rồi nói.

- Trần thiếu, ngươi...

Hứa Bác sửng sốt. Tần Trần cười cười, nói:

- Mặc dù ta là Luyện Dược Sư Đan các, thế nhưng thân ở Đại Uy vương triều, đương nhiên phải bị luật pháp của Đại Uy vương triều ước thúc. Hơn nữa, chuyện Phùng gia, Bản thiếu vì tự vệ cho nên mới làm vậy. Thành Vệ thự cũng chỉ tới mang Bản thiếu phục vụ điều tra mà thôi, chỉ cần điều tra rõ chân tướng, đương nhiên bọn họ sẽ thả Bản thiếu ra. Chẳng lẽ Thành Vệ thự còn dám bịa đặt một vài tội danh cho Bản thiếu hay sao? Bản thiếu là Luyện Dược Sư Đan các, Thành Vệ thự không có can đảm này a. Cho nên, không cần thiết phải khiến cho Đan các và Thành Vệ thự xung đột với nhau, Hứa Bác trưởng lão, ngươi nói xem có đúng hay không?

Tần Trần hiểu rõ, nếu như Đan các nhúng tay vào chuyện này, như vậy Đan các sẽ rất bị động.

Dù sao ngang nhiên đối kháng với Thành Vệ thự, Đan các cũng không chiếm lý a.

Hơn nữa, nếu Thành Vệ thự đã đứng ra, nếu như hắn còn cự tuyệt không tới Thành Vệ thự một chuyến, như vậy chẳng khác nào là ngang nhiên chống đối, ắt sẽ dẫn tới tranh chấp lớn hơn nữa.

Tất cả lý do mà hắn sắp xếp ban đầu đều tan thành mây khói.

- Còn bằng hữu của Bản thiếu đều là người vô tội, ban đầu là Bản thiếu giết chết lão tổ và gia chủ Phùng gia. Những người còn lại không có động thủ mà Thành Vệ thự lại muốn mang bọn họ đi, quả thực có chút quá đáng.

Tần Trần lạnh lùng nói.

Lúc này, Hứa Bác cũng hiểu rõ ý của Tần Trần.

Thấy tới lúc này mà Tần Trần vẫn còn suy nghĩ thay cho Đan các, trong lòng hắn không khỏi cảm động không thôi.

- Được, nếu các hạ đã nguyện ý theo chúng ta đi, chuyện này chấm dứt ở đây.

Quản Vĩ cũng không ngờ tới Tần Trần lại chủ động đi theo bọn họ, hắn ngẩn người một chút, lập tức phất tay, để người đi lên phía trước áp giải Tần Trần đi.

- Không vội, để ta dặn dò một số chuyện đã.

Tần Trần khoát khoát tay, sau đó hắn đi đến trước mặt Hứa Bác trưởng lão, nói:

- Hứa Bác trưởng lão, việc Phùng gia Bản thiếu vô tội, chuyện này ngươi cũng biết a. Thế nhưng vì đề phòng có vài người đùa giỡn tâm cơ cho nên ở chỗ ta có ba phong thư, cần nhờ ngươi chuyển giùm.

- Ba phong thư?

Hứa Bác sững sờ, sau đó tiếp nhận.

- Trong này có một phong thư, xin Hứa Bác trưởng lão chuyển cho Trác Thanh Phong Các chủ của Đan các, hai phong thư còn lại, một phong giao cho hội trưởng Huyết Mạch thánh địa của Hoàng thành. Phong thư còn lại, giúp ta đưa đến Khí Điện Hoàng thành, giao cho điện chủ Khí Điện, phía trên đều có tên tuổi, xin Hứa Bác trưởng lão không được quên.

Tần Trần trịnh trọng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)