Sau khi vào phòng, Trác Thanh Phong tự mình rót một ly trà cho Hứa Bác. Chuyện này càng làm cho Hứa Bác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, không chịu nổi.
Mấy năm qua hắn cũng chỉ tới phòng làm việc của Các chủ được mấy lần, tất cả đều nơm nớp lo sợ. Mà được ngồi, còn được Các chủ tự mình rót trà cho vẫn là lần đầu tiên a!
- Ha ha, Hứa Bác trưởng lão, không cần khẩn trương, mấy năm nay lão phu cũng không quản lý Đan các quá nhiều. Để Hứa Bác trưởng lão ngươi chịu thiệt là lỗi của lão phu.
Trác Thanh Phong vừa mới mở miệng đã bắt đầu hàn huyên.
- Đâu có, đâu có...
Hứa Bác trưởng lão xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút, khiêm tốn nói một câu. Thế nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn không phải là loại người giỏi về giao tiếp. Loại giao lưu này đối với hắn mà nói, quả thực so với mắng hắn còn khó chịu hơn.
- Được, lão phu cũng không nói nhiều mà sẽ vào thẳng chủ đề. Mấy năm nay lão phu không quản lý Đan các quá nhiều, cũng cảm thấy không quá hứng thú với chuyện này. Thế nhưng, chung quy Đan các vẫn cần có một người chủ trì. Nếu cứ như trước thì sẽ cực kỳ bất lợi với sự phát triển của Đan các chúng ta.
Trác Thanh Phong thở dài nói.
Đối với lời này của đối phương, Hứa Bác cũng rất tán thành.
Quả thực là như thế.
Trong mấy năm mà Trác Thanh Phong tiền nhiệm, hắn không quan tâm tới Đan các, dẫn tới tình trạng rối loạn, tất cả trưởng lão tranh quyền đoạt lợi, quả thực đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nghiệp vụ của Đan các.
Cũng trong mấy năm này, thực lực Đan các Đại Uy vương triều xuống dốc không phanh, sinh ý đan dược bị Lãnh gia đè bẹp. Lúc này Lãnh gia đã khống chế bảy thành sinh ý đan dược ở trong Hoàng thành, mà Đan các bọn họ lại chỉ chiếm được hai, ba phần, rất là mất mặt.
Mà ngay cả Đan các cũng bị Lãnh gia âm thầm thẩm thấu, Kim Nguyên trưởng lão lại có hiệp nghị bí mật với Lãnh gia, song phương hợp tác với nhau.
Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, một khi Kim Nguyên trưởng lão nắm trong tay Đan các, cũng hợp tác với Lãnh gia. Đến lúc đó Lãnh gia có thể lũng đoạn thị trường đan dược trong Đại Uy vương triều, mà Đan các chỉ có thể luân lạc làm thế lực phụ thuộc Lãnh gia, làm công cho Lãnh gia mà thôi.
Chuyện này không thể xảy ra được, nếu như chuyện này truyền đi, có lẽ Đan các bọn họ sẽ bị thiên hạ cười chê a.
Trước đây Hứa Bác chưởng quản không ít chuyện sự vụ của Đan các. Nói thật hai, ba phần thị trường đan dược cũng là do hắn liều mạng kéo lại mà thôi. Nếu không có hắn, có lẽ ngay cả hai ba phần thị trường đan dược cũng không có phần của Đan các a.
Chỉ là, hôm nay Các chủ đại nhân nói với hắn chuyện này làm cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ là qua việc ngày hôm nay, Các chủ đại nhân chuẩn bị đứng ra chủ trì sự vụ hay sao?
Hứa Bác lập tức hưng phấn không thôi.
Đây chính là chuyện tốt nha.
Dùng tạo nghệ của Các chủ đại nhân, một lòng chỉnh hợp Đan các, lại có hắn hỗ trợ. Như vậy Hứa Bác có lòng tin, làm cho sinh ý yếu ớt của Đan các từ hai, ba phần tăng lên tới năm thành trong vòng mấy năm.
Dù sao, luận thực lực luyện dược, Lãnh gia có mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là hào phú của một vương triều mà thôi. Vẫn không thể nào so sánh được với Đan các. Trong lúc hắn đang suy đoán thì lại nghe thấy Trác Thanh Phong nghiêm túc nói:
- Lão phu không quá hứng thú với sự vụ của Đan các. Chỉ là lão phu nghe nói mấy năm qua Hứa Bác trưởng lão chưởng quản không ít chuyện sự vụ Đan các, hơn nữa còn làm rất tốt, chỉ là trước đó bị bệnh cho nên mới rút lui mà thôi. Hiện tại lão phu thấy trạng thái của Hứa Bác trưởng lão không tệ, không biết trưởng lão có hứng thú trở thành phó Các chủ Đan các. Chủ trì sự vụ trong Đan các thay cho lão phu hay không?
Cái gì, ta làm phó Các chủ sao?
Hứa Bác ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.
Hắn vội vàng xua tay nói:
- Không được, không được, Các chủ đại nhân, thuộc hạ có tài đức gì mà làm phó Các chủ cơ chứ? Tuyệt đối không thể, xin Các chủ đại nhân tự mình xuất sơn, gây dựng thanh thế cho Đan các chúng ta.
Đan các Đại Uy vương triều đã nhiều năm không có phó Các chủ, để hắn đảm nhiệm chức vị phó Các chủ, Hứa Bác không dám nghĩ tới chuyện này a.
- Ài, Hứa Bác trưởng lão khiêm tốn rồi. Mặc dù lão phu không quản sự vụ Đan các, thế nhưng cũng không phải là không biết tất cả. Mấy năm trước Hứa Bác trưởng lão ngươi làm rất tốt, hơn nữa ngươi yên tâm đi. Tuy rằng ta để Hứa Bác trưởng lão ngươi làm phó Các chủ, thế nhưng lão phu ở sau lưng cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Dùng năng lực của Hứa Bác trưởng lão, việc chủ trì Đan các hoàn toàn không thành vấn đề a.
Trác Thanh Phong khoát tay, cực kỳ cường thế nói:
- Chuyện này không cần bàn lại nữa. Hứa Bác trưởng lão chỉ cần suy nghĩ phương hướng phát triển Đan các sau này là được.
- Chuyện này... Chuyện này...
Hứa Bác cảm thấy chóng mặt, giờ khắc này hắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Bởi vì hạnh phúc đến quá đột nhiên, làm cho hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
- Đúng rồi, không biết Hứa Bác trưởng lão hiểu rõ bao nhiêu về Tần Trần đại sư?
Nói xong, Trác Thanh Phong đột nhiên nhìn về phía Hứa Bác hỏi một câu.
Hứa Bác sững sờ, lúc này hắn cũng từ trong kích động phục hồi tinh thần lại. Cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của Trác Thanh Phong Các chủ, hắn lập tức biết được vì sao mình lại được đề bạt lên làm phó Các chủ.
Tất cả mọi chuyện đều là do ân nhân của hắn a!
- Thật không dám dấu Các chủ đại nhân, đây là lần đầu tiên thuộc hạ gặp Tần Trần đại sư. Hơn nữa nếu không có đại sư thì có lẽ mạng của thuộc hạ đã không còn rồi...
Lúc này, Hứa Bác lập tức nói toàn bộ chuyện của Tần Trần ra cho Trác Thanh Phong nghe.
Ở trước mặt Trác Thanh Phong, Hứa Bác cũng không dám giấu diếm.
Huống chi, danh khí của Tần Trần quá lớn, có rất nhiều thế lực trong Hoàng thành này đều theo dõi hắn, Các chủ đại nhân chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được những tin tức này.
- Cái gì? Kim Nguyên trưởng lão lại cấu kết với Lãnh gia, hạ độc Hứa Bác trưởng lão ngươi hay sao?
- Còn Tần Trần đại sư nữa. Vừa mới diệt thế gia Phùng gia dưới trướng Lãnh gia? Không sợ bị Lãnh gia trả thù sao?
- Khó trách trước đó Kim Nguyên lại dám làm vậy với Tần Trần đại sư, hóa ra trong này còn có ẩn tình như vậy.
- Cái gì, Tần Trần đại sư là người được đệ tử Tiêu Nhã và Mục Lãnh Phong của Hứa Bác trưởng lão ngươi tiến cử, chuẩn bị thay cho Đan các Đại Uy vương triều chúng ta tham gia đại hội Luyện Dược Sư sao? Kết quả danh ngạch bị Kim Nguyên trưởng lão tước đoạt?
Từng tin tức truyền đến, trong nháy mắt Trác Thanh Phong kinh ngạc đến ngây người.
- Hứa Bác trưởng lão, ngươi nói quá trình Tần Trần đại sư giải độc giúp ngươi cho ta nghe một chút...
Trong đó chuyện làm Trác Thanh Phong cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện Tần Trần trừ độc thay cho Hứa Bác.
Khi biết Tần Trần dùng trường kiếm để thi triển phương pháp kim châm độ huyệt, có thể nhanh chóng bức độc tố trong cơ thể Hứa Bác ra, cả người hắn kích động tới mức run rẩy.
- Thiên Thiền Hóa cốt tán, lão phu cũng đã nghe nói qua, chính là một loại sương độc cực kỳ ác độc. Không ngờ Tần Trần đại sư chỉ cần suy luận đơn giản là có thể kiểm chứng ra được độc trên người ngươi, lại nhanh chóng bài độc. Hơn còn thi triển kim châm độ huyệt, phải có tu vi luyện dược thế nào mới làm được chuyện này chứ?
Trác Thanh Phong hưng phấn tới mức sắc mặt ửng hồng.
Lúc đầu hắn còn lo lắng, chưa chắc Tần Trần đã có thể giải quyết được bệnh tình của hắn, nhưng sau khi nghe xong chuyện này, hắn lập tức yên lòng.
Người có tạo nghệ luyện dược như vậy sao lại không giải quyết được vấn đề trên người hắn cơ chứ? Chẳng lẽ lại không biết phương pháp tẩm bổ huyệt vị? Ngẫm lại cũng thấy chuyện này không có khả năng! Đồng thời, Trác Thanh Phong cũng càng khẳng định việc sau lưng Tần Trần có một vị Luyện Dược Sư cường đại.