- Tần Trần đại sư, chuyện đại sư bị tạm giam cũng có một phần trách nhiệm của lão phu. Đại sư yên tâm, chuyện ngày hôm nay, nhất định lão phu sẽ cho đại sư một câu trả lời thích đáng!
Lần nữa đi tới trước mặt Tần Trần, Trác Thanh Phong cung kính nói một câu.
- Thế nhưng cho dù tức giận thì đại sư cũng phải chú ý tới thân thể của mình a, bị trói lâu như vậy, vạn nhất làm cho thân thể khó chịu cũng không tốt nha.
Trác Thanh Phong vừa nói, một mặt đỡ Tần Trần dậy, đồng thời cũng vội vàng mở trói cho hắn.
Tần Trần mắt nhìn Kim Nguyên trưởng lão bị bắt lại, gương mặt sưng tới mức sắp không nhận ra được nữa. Lần này hắn cũng không tiếp tục làm khó mà thuận thế để Trác Thanh Phong đỡ mình dậy.
Đồng thời dây thừng trói trên người hắn cũng được tháo ra.
- Đại sư, xin đại sư bớt giận. Tất cả đều là do vãn bối không kịp chuẩn bị, làm ảnh hưởng tới đại sư. Là vãn bối đáng chết!
Thấy cái dây thừng cuối cùng trên người Tần Trần được tháo ra, Trác Thanh Phong âm thầm thở ra một hơi thật dài.
Sau đó hắn trợn mắt nhìn Cố Huân ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy áo bào trên người đại sư đã bẩn sao, còn không mau mang một kiện tới đây cho đại sư thay?
Hai chân Cố Huân run run một cái, phiền muộn tới mức phát khóc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường đường là chưởng Các quản sự, không ngờ lại giống như một người hầu vậy, bị quát tháo, thậm chí còn phải đi chuẩn bị y phục cho một người thiếu niên a.
Nói ra chuyện này, có lẽ sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Chỉ là trong lòng phiền muộn, thế nhưng hắn cũng không dám có một chút biểu hiện nào trên mặt.
- Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.
Sau khi bối rối lên tiếng hắn mới vội vàng đi chuẩn bị y phục cho Tần Tần.
- Trác Thanh Phong Các chủ, Hứa Bác trưởng lão chính là bằng hữu của Tần mỗ. Lần này cũng may có hắn đảm bảo để Tần mỗ tiến vào Nghi Nan thạch bích, không biết Hứa Bác trưởng lão đã phạm phải chuyện gì mà bị bắt giữ chứ?
Lắc lắc tay, Tần Trần cau mày nói với Trác Thanh Phong.
- Vâng, là vãn bối sơ sót.
Giật mình, lúc này Trác Thanh Phong mới nhớ tới đám người Hứa Bác vẫn còn bị bắt.
Hắn lập tức nổi giận mắng đám người Lý Phong đang canh giữ Hứa Bác:
- Mấy người các ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau thả đám người Hứa Bác trưởng lão ra. Quả thực là một đám não tàn, các ngươi đều là heo hay sao? Có muốn làm việc ở Đan các nữa hay không? Nếu không thì mau biến, một chút đầu óc cũng không có!
Trác Thanh Phong tức giận không thôi.
Tần Trần có thể tiến vào Nghi Nan thạch bích, nghe nói là do Hứa Bác trưởng lão tiến cử, trước đó hắn vội vã giải thích với Tần Trần cho nên quên mất đám người Hứa Bác.
Dưới tình huống bình thường, đám người Lý Phong phải biết ý, nhanh chóng cởi trói cho đám người Hứa Bác mới đúng.
Ai ngờ mấy người Hứa Bác vẫn còn bị trói, chuyện này làm cho hắn tức nổ phổi.
Đám người kia quả thực là óc heo, không có một chút đầu óc nào. Đám người này muốn làm cho hắn tức chết đây mà.
- Hứa Bác trưởng lão, ban nãy là lão phu không biết rõ tình huống cho nên mới tùy tiện bắt mấy vị. Lão phu xin lỗi của mấy vị, xin Hứa Bác trưởng lão và mấy vị không nên chấp nhặt với lão phu.
Sau khi mắng chửi một trận, Trác Thanh Phong vội vàng tiến lên, tự mình cởi trói cho đám người Hứa Bác, thái độ muốn bao nhiêu khách khí thì có bấy nhiêu khách khí.
- Các chủ đại nhân, ngài quá khách khí rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt và nụ cười áy náy của Trác Thanh Phong, Hứa Bác trưởng lão chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy cho nên hai chân mềm nhũn, có cảm giác như là gặp quỷ vậy.
Trước đây khi nhìn thấy Trác Thanh Phong Các chủ, đối phương đều cực kỳ nghiêm túc, mỗi lần Hứa Bác đều phải chờ đợi trong lo lắng, trong lòng run sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hiện giờ, Trác Thanh Phong Các chủ lại tự mình mở trói cho hắn, thái độ quá là khách khí làm cho trái tim nhỏ trong người Hứa Bác run run, như sắp rơi ra khỏi người hắn tới nơi.
- Các chủ đại nhân, để ta tự làm, để ta tự làm.
Hắn luống cuống tay chân, tự mở trói cho mình.
- Lần này là lão phu không biết rõ tình huống, dẫn tới hiểu lầm Hứa Bác trưởng lão, là lão phu sai, Hứa Bác trưởng lão không cần khách khí. Là lão phu có tội a.
Sao Trác Thanh Phong có thể để cho Hứa Bác tự mình mở trói cơ chứ? Hắn nhanh chóng tháo dây thừng trên người Hứa Bác ra.
Sau đó hắn cũng tự tay tháo dây thừng trên người Tiêu Nhã và Hứa Chính ra.
- Quả thực là Các chủ đại nhân tự mình mở trói...
Nghĩ lại lời nói trước đó của Tần Trần, vẻ mặt của Tiêu Nhã dại ra, chỉ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng trong trường hợp này.
Đến lúc này nàng vẫn không hiểu vì sao thái độ của Các chủ đại nhân với Tần Trần lại có khác biệt lớn như vậy.
Hoàn toàn không có cách nào hiểu được.
- Được rồi, nơi này không có chuyện gì nữa, giải tán đi.
Nhìn đám người tụ tập chung quanh, Trác Thanh Phong quát lạnh một tiếng, lập tức có nhân viên của Đan các tiến lên xua đuổi mọi người.
Tuy rằng bọn họ cũng rất tò mò, tại sao thái độ của Trác Thanh Phong Các chủ lại thay đổi như vậy, rất muốn tìm hiểu tình hình.
Thế nhưng lại không dám ngang nhiên đối kháng với Đan các, cho nên đành phải ngậm ngùi tản ra mà thôi.
- Tần Trần đại sư, ban nãy là lão phu tính sai, ngươi yên tâm, chuyện này nhất định lão phu sẽ cho đại sư một lời giải thích. Nếu đại sư không bận, không bằng mời đại sư tới chỗ lão phu làm khách!
Trác Thanh Phong vội vàng đi tới trước mặt Tần Trần, nhiệt tình nói.
Khuôn mặt Tiêu Nhã dại ra, mặc dù nàng không biết Tần Trần đã dùng cách gì, thế nhưng nhìn tình huống hiện tại, không ngờ Tần Trần lại nắm giữ thế chủ động ở trong Đan các a.
Chỉ là cả quá trình, tuy rằng nàng có tham dự, thế nhưng vẫn không biết được Tần Trần đã làm như thế nào.
- Ý tốt của Trác Thanh Phong Các chủ Bản thiếu đa tạ. Chỉ là Bản thiếu còn có chuyện quan trọng, hôm nay không thể ở thêm được nữa. Nếu như Các chủ có vấn đề gì thì cứ tìm Hứa Bác trưởng lão và Tiêu Nhã câu thông với ta. Việc ngày hôm nay hy vọng Các chủ mau chóng cho Bản thiếu một câu trả lời. Hiện giờ Bản thiếu tạm thời không báo việc này lên cho tổng bộ Đan các, nhưng nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì cũng chưa chắc.
Chắp tay một cái, sau khi chào hỏi với đám người Hứa Bác, Tần Trần không nói hai lời, lập tức mang theo Tiêu Nhã xoay người rời khỏi Đan các. Làm cho Trác Thanh Phong không có cơ hội giữ hắn lại.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Trần, Trác Thanh Phong có lòng muốn muốn giữ lại, thế nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Trần biến mất ở cửa Đan các.
Trong lòng vô cùng phiền muộn.
Nếu không phải vì chuyện xảy ra trước đó, sao Tần Trần lại nhanh chóng rời đi như vậy chứ?
Trong lúc đang đau đầu, không biết nên lôi kéo quan hệ với Tần Trần thế nào thì đột nhiên Trác Thanh Phong liếc mắt nhìn về phía mấy người Hứa Bác, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đúng thế, sao hắn có thể quên chuyện này cơ chứ? Hắn và Tần Trần không có giao tình gì. Thế nhưng Hứa Bác trưởng lão thì lại không giống a. Từ việc tiến cử Tần Trần đại sư vào Nghi Nan thạch bích là có thể chứng minh quan hệ giữa hai người không tầm thường. Chỉ cần có quan hệ tốt với Hứa Bác trưởng lão, như vậy ... Tâm niệm khẽ động, Trác Thanh Phong lập tức cười dài đi tới trước mặt Hứa Bác, mỉm cười nói:
- Hứa Bác trưởng lão, không nghĩ tới Đan các ta còn có một vị trưởng lão không tầm thường như thế, lão phu quanh năm bế quan cho nên cũng không quá hiểu tình huống của Đan các. Nếu như không có chuyện lần này thì lão phu không biết được trong Đan các chúng ta lại có người tài như trưởng lão, hổ thẹn, hổ thẹn a. Như vậy đi, không biết Hứa Bác trưởng lão có hứng thú tới phòng lão phu luận bàn đan đạo hay không?
Trác Thanh Phong cười tủm tỉm nói, hai mắt không ngừng đảo.
- Các chủ đại nhân đã có lời mời, sao thuộc hạ không dám tuân theo cơ chứ.
Hứa Bác cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, mặc dù không rõ vì sao Các chủ lại có thái độ như vậy với mình, nhưng hắn vẫn cung kính đáp lời.