Vũ Thần Chúa Tể

Chương 723: Kim nguyên có cảm giác như nằm mơ.

Chương Trước Chương Tiếp

- Chậm đã.

Tần Trần lạnh lùng nhìn Trác Thanh Phong, lạnh nhạt nói:

- Trác Thanh Phong Các chủ, không phải là bản thiếu gia cố ý làm khó ngươi. Thế nhưng lúc trước vị Kim Nguyên trưởng lão này rất kiêu ngạo bá đạo, không nói hai lời đã trói chặt bản thiếu gia, thậm chí còn nói thẳng bản thiếu gia là một phế vật, không để bản thiếu gia vào mắt. Mà tên đệ tử của hắn thì lại ra tay đánh bản thiếu.

- Tuy rằng thân phận của Bản thiếu gia không cao, nhưng cũng không tới mức để cho một tên đệ tử nho nhỏ ra tay mà không trốn được. Chẳng qua thân là Luyện Dược Sư, tôn trọng quy củ của Đan các cho nên ta mới tùy ý để đối phương ra tay, không có ý định phản kháng.

- Hiện giờ các hạ cứ thế tới cởi trói cho bản thiếu mà không hỏi thăm tình huống một phen, chỉ nói một câu hiểu lầm là có thể bỏ qua được mọi chuyện hay sao?

Ánh mắt của Tần Trần vô cùng lạnh lẽo:

- Tuy rằng thân phận của bản thiếu gia hèn mọn, tạo nghệ luyện dược nông cạn, nhưng cũng không thể để mặc người khác bắt nạt như vậy. Chuyện nơi đây bản thiếu sẽ bẩm báo cho sư tôn, nói chuyện Đan các Đại Uy vương triều cho Giám sát bộ của Đan các Võ vực, để tổng bộ kiểm tra một chút. Xem xem Đan các Đại Uy vương triều có hành vi nhiễu loạn các quy hay không.

Vẻ mặt Tần Trần nghiêm túc, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây ngây ngốc.

Tần Trần này định làm gì?

Các chủ Đan các bọn hắn tự mình tới cởi trói, luôn miệng nói là hiểu lầm, người ta đã cho hắn mặt mũi như vậy rồi mà hắn lại còn dám tự cao tự đại!

Ai cho hắn dũng khí làm như vậy chứ?

Phải biết rằng Trác Thanh Phong Các chủ có thân phận gì a, không chỉ là Các chủ Đan các Đại Uy vương triều. Nghe nói sư môn của Các chủ cũng có địa vị không nhỏ ở Đan các Bắc Thiên vực, bởi vì làm hỏng chuyện cho nên mới bị đày tới Đan các Đại Uy vương triều mà thôi.

Lúc trước khi nhậm chức, ngay cả bệ hạ cũng phải tự mình nghênh đón, uy phong thế nào cơ chứ?

Thế nhưng không ngờ tiểu tử này lại tự cao tự đại, nắm lý không buông, hắn còn muốn như thế nào nữa chứ?

Một khi chọc giận Trác Thanh Phong, người ta chỉ cần dùng một chưởng là có thể đập chết ngươi. Toàn bộ Đại Uy vương triều chỉ sợ không có ai dám lên tiếng thay cho ngươi a.

Tố cáo lên tổng bộ Đan các? Một tên đệ tử Ngũ quốc như ngươi, chỉ sợ ngay cả tổng bộ Đan các ở đâu cũng không biết a.

Thậm chí ngay cả đám người Hứa Bác cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Tần Trần, tuy rằng không biết tại sao thái độ của Các chủ bọn họ lại có biến hóa lớn như vậy, thế nhưng Tần Trần ra vẻ như vậy, quả thực có chút quá đáng!

Một khi biến khéo thành vụng, chọc giận Các chủ, hậu quả khó mà lường được.

Chẳng qua có một chuyện mà đám người Hứa Bác không biết đó là, bọn hắn cảm thấy Tần Trần quá phận. Thế nhưng sau khi Trác Thanh Phong nghe thấy Tần Trần nói lời này, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Thiên phú luyện dược của Tần Trần thế nào, hắn là người hiểu rõ. Có thể giải đáp tất cả những vấn đề ở trong Nghi Nan thạch bích. Muốn làm được chuyện này cần phải có tạo nghệ đan đạo cao tới mức nào cơ chứ?

Lại càng không cần phải nói tới vị Luyện Dược Sư chỉ điểm Tần Trần.

Nếu như nói, ở sau lưng Tần Trần có một vị Dược Vương đỉnh phong, thậm chí là cường giả Dược Hoàng chỉ điểm thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Một vị Luyện Dược đại sư cực hạn như vậy, muốn báo lên tổng bộ Đan các rất dễ a.

Đến lúc đó thượng cấp trừng phạt, người làm Các chủ Đan các như hắn sẽ không có quả ngon để ăn, thậm chí ngay cả sư môn cũng không bảo vệ được hắn.

Mà chuyện này còn không phải là quan trọng nhất. Chuyện quan trọng nhất đó là Tần Trần có thể giải quyết được vấn đề ở trên người hắn.

Dù là vì chuyện giữ lấy địa vị của mình, hay là giải quyết vấn đề trên người thì hắn vẫn phải cho Tần Trần một câu trả lời thỏa đáng.

- Vâng, là vãn bối lỗ mãng.

Trác Thanh Phong đứng lên, trong lòng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Kim Nguyên, nói:

- Kim Nguyên trưởng lão, vừa rồi là ngươi mắng đại sư là phế vật sao?

- Các chủ đại nhân, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, thuộc hạ...

Kim Nguyên trưởng lão bối rối, xu hướng phát triển của mọi chuyện đã hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn.

- Hiểu lầm? Ngươi hại ta đắc tội với đại sư, một câu hiểu lầm là có thể giải quyết được sao? Còn dám nhục mạ, gọi đại sư là phế vật, theo ta thấy, ngươi mới là phế vật a?

Ánh mắt Trác Thanh Phong trở nên lạnh lẽo, khoát tay nói:

- Người đâu, bắt Kim Nguyên trưởng lão lại, thu hồi chức vị trưởng lão. Giải vào Chấp Pháp đường Đan các rồi xử lý tiếp.

Các Luyện Dược Sư Đan các ở đây đều có chút bối rối. Tâm tư của Trác Thanh Phong Các chủ thật là khó dò, lúc trước trực tiếp tước đoạt chức vị trưởng lão của Hứa Bác trưởng lão, để Kim Nguyên trưởng lão chưởng quản đại cục Đan các, lúc này mới được bao lâu cơ chứ? Trong nháy mắt Kim Nguyên trưởng lão đã bị phế đi chức vị, giải vào Chấp Pháp đường. Một khi vào trong, hắn còn có thể đi ra được sao?

Chấp Pháp đường là nơi nào chứ? Ai mà không biết nha. Kim Nguyên trưởng lão ở trong Đan các nhiều năm như vậy, nếu nói không có một chút chuyện làm trái với các quy thì bọn họ cũng không tin. Mà một khi như vậy, chỉ sợ sẽ khó mà ra được.

- Không, Các chủ đại nhân, ngươi không thể làm như vậy được.

Kim Nguyên biến sắc, rốt cuộc cũng bất chấp mọi thứ mà trực tiếp chỉ vào Tần Trần, dùng giọng lo lắng nói:

- Các chủ đại nhân, ngươi đã bị tiểu tử này lừa gạt rồi. Kẻ này tên là Tần Trần, chẳng qua chỉ là một Luyện Dược Sư nho nhỏ tới từ Ngũ quốc mà thôi, sao có thể là đại sư được chứ? Nói hắn là phế vật, con sâu cái kiến, không phải là thuộc hạ bịa ra, mà đó chính là sự thực. Các chủ đại nhân quanh năm bế quan, không biết tình huống bên ngoài, nhất định đã bị tiểu tử này lừa gạt. Không sao, việc này cứ giao cho thuộc hạ, nhất định thuộc hạ sẽ tra xét tiểu tử này thật tốt, đảm bảo hắn phải khai ra mình đã lừa bịp các chủ thế nào.

Dưới tình thế cấp bách Kim Nguyên lập tức bắn tới trước mặt Tần Trần, vươn tay chộp vào người Tần Trần, đồng thời còn giận dữ hét lớn:

- Tiểu tử, nói mau, ngươi đã lừa bịp Các chủ đại nhân thế nào, mau thành thật khai báo cho ta biết.

- Kim Nguyên, ngươi dừng tay cho ta!

Trác Thanh Phong nhìn thấy hành động của Kim Nguyên, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán.

Nếu như đại sư bị thương thì kế hoạch của hắn sẽ đổ xuống sông xuống bể. Cũng đừng mong giải quyết được vấn đề trên người a.

Trong nháy mắt, không hề có chút nghĩ ngợi, dưới cơn giận dữ Trác Thanh Phong trực tiếp tát về phía Kim Nguyên.

Ầm!

Bàn tay trực tiếp đánh lên trên mặt Kim Nguyên, lúc này, dưới tình thế cấp bách, Trác Thanh Phong cũng không có ý nương tay. Một chưởng của nửa bước Võ Vương đáng sợ ra sao chứ? Chỉ thấy Kim Nguyên bay ngược về phía sau mười mấy thước, bịch một cái rơi xuống đại sảnh, miệng mũi đều có máu tươi tràn ra, trong lòng rối bời.

- Có ai không, còn không mau bắt Kim Nguyên lại cho ta, các ngươi chết hết rồi sao?

Trác Thanh Phong giận dữ hét lớn, người âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà hắn kịp ra tay, không để Kim Nguyên làm đại sư bị thương, nếu không vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng a.

Kim Nguyên này, quả thực quá kiêu ngạo.

- Còn ngươi nữa, vừa rồi là ai đạp Tần Trần đại sư?

Quay đầu, Trác Thanh Phong trợn mắt nhìn về Dật Thần.

Từ trước tới nơi Dật Thần chưa từng bị Các chủ trợn mắt như vậy, hai chân hắn mềm nhũn, một mùi khai truyền tới, đũng quần của hắn lập tức ướt. Không ngờ người này lại sợ tới mức són đái.

- Vừa rồi là cái chân nào đạp Tần Trần đại sư? Trực tiếp phế đi cho ta, tính cả Kim Nguyên nữa, cùng giải vào Chấp Pháp đường, nếu như dám phản kháng, giết chết không tha.

Trong mắt Trác Thanh Phong hiện lên vẻ chán ghét, phẫn nộ ra lệnh.

- Vâng!

Lúc này đường chủ Chấp Pháp đường cũng nhận được tin tức chạy tới. Vị này là một nam tử trung niên mặt đen, hắn trực tiếp khoát tay, lập tức xách Kim Nguyên trưởng lão và Dật Thần lên rồi biến mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)