Ở trước mắt bao người, Trác Thanh Phong cao cao tại thượng, giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi ở Đan các lại cung kính hành lễ với Tần Trần. Giống như là đệ tử bái kiến sư tôn vậy, vô cùng thành kính.
Cảnh này làm cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
- Cái gì, bái kiến đại sư?
Mọi người trợn mắt, tất cả đều ngây người, như là gặp quỷ vậy, cả đám liều mạng xoa xoa lỗ tai của mình.
Tất cả đều nghĩ là mình đã nghe nhầm.
Đại sư? Trác Thanh Phong Các chủ đang gọi thiếu niên này sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng, cảm giác tư duy của mình không đủ dùng.
Trác Thanh Phong là ai chứ? Các chủ Đan các Đại Uy vương triều, nửa bước Vũ Vương, Luyện Dược Sư lục phẩm đỉnh phong. Không ngờ lại gọi một tiểu tử đến từ Ngũ quốc, tuổi không tới hai mươi là đại sư, không phải là bọn họ đang nằm mơ đó chứ?
Có người dùng lực véo bắp đùi của mình, lập tức cảm giác đau đớn truyền tới. Cảm giác này, dường như không giống là nằm mơ a.
Thế nhưng...
- Các chủ đại nhân, ngươi...
Kim Nguyên trưởng lão cũng sửng sốt, vẻ dương dương đắc ý trên mặt cứng lại, có cảm giác như sắp phát điên.
Mà đám người Hứa Bác trưởng lão cũng cảm thấy choáng váng, con ngươi trợn lên, như muốn rớt xuống đất.
- Ngươi là Các chủ Đan các nơi này sao?
Tần Trần ngẩng đầu nhìn Trác Thanh Phong, lãnh đạm nói.
- Đúng là vãn bối.
Thái độ của Trác Thanh Phong cực kỳ cung kính, cẩn thận từng li từng tí một nói.
Trong lòng hắn cũng sụp đổ.
Nếu sớm biết trên người thiếu niên này có phương pháp giải quyết chứng bệnh trên người hắn, đừng nói là vượt Nghi Nan thạch bích, dù có dỡ cả Đan các xuống hắn cũng tình nguyện a.
Hiện tại thì tốt rồi, hắn lại tự mình mở miệng sai Kim Nguyên trưởng lão bắt đối phương. Hiện giờ đối phương bị bắt lại, trong lòng phẫn hận, người ta có bằng lòng chỉ con đường sáng cho hắn hay không cũng khó mà nói được a.
Lúc này thậm chí hắn còn rất muốn cho mình một cái bạt tai.
- Mấy người các ngươi còn làm gì vậy? Còn không mau cởi trói cho đại sư, các ngươi muốn chết sao?
Nhìn thấy mấy tên hộ vệ phía sau Tần Trần vẫn còn đang há hốc mồm, con ngươi trợn lên. Trác Thanh Phong tức giận tới mức cả người run rẩy, hận không được dùng một chưởng vỗ chết mấy người này.
Mấy tên này quá là ngu ngốc. Một chút ánh mắt cũng không có, bọn chúng không thấy ngay cả hắn cũng phải cung kính gọi đối phương một tiếng đại sư hay sao? Không ngờ tới lúc này mà vẫn còn ngây ngốc đứng đó, không chịu động não a.
- Vâng, vâng!
Lý Phong và mấy tên hộ vệ đã sớm bị dọa cho sợ hãi. Nghe thấy mệnh lệnh của Trác Thanh Phong, cả đám luống cuống tay chân cởi trói cho Tần Trần. Mà bản thân Trác Thanh Phong cũng vội vàng tiến lên, muốn nâng Tần Trần dậy.
- Chậm đã.
Ánh mắt Tần Trần phát lạnh, lạnh lùng nhìn Trác Thanh Phong nói:
- Nếu các hạ là Các chủ Đan các, như vậy Bản thiếu phải hỏi Các chủ đại nhân một chút. Không biết Bản thiếu đã phạm vào tội gì mà các hạ lại phái người bắt Bản thiếu lại? Xin các hạ cho Bản thiếu một lời giải thích thỏa đáng.
- Không, không, hiểu lầm, chuyện này đều là hiểu lầm, đại sư đứng lên rồi chúng ta nói chuyện tiếp a.
Trác Thanh Phong vội vàng cười xòa nói, nhưng trong lòng thì lại vô cùng oán hận Kim Nguyên.
Tuy rằng hắn có phân phó người này bắt đối phương, thế nhưng hăn chưa nói qua phải tạm gian, ném người này vào trong góc a
- Hiểu lầm?
Tần Trần lạnh lùng nói:
- Bản thiếu thấy đây không phải là hiểu lầm a. Vị Kim Nguyên trưởng lão này nói, mệnh lệnh này là của Các chủ đại nhân ngươi. Hơn nữa đệ tử của vị Kim Nguyên trưởng lão này còn vô cớ nhục mạ Bản thiếu. Sau khi bị Bản thiếu giáo huấn lại trực tiếp gọi sư tôn Kim Nguyên trưởng lão tới bắt Bản thiếu, lại đánh đập Bản thiếu. Chẳng lẽ đây cũng là hiểu lầm sao?
- Cái gì? Lại có người dám đánh đại sư sao?
Lúc này Trác Thanh Phong cũng nhìn thấy dấu chân to trên ngực Tần Trần, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
- Kim Nguyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đứng lên, Trác Thanh Phong nhìn về phía Kim Nguyên trưởng lão, tức giận nói.
Khó trách đại sư lại tức giận như thế. Dùng trình độ trả lời vấn đề của Tần Trần ở trước Nghi Nan thạch bích trước đó là có thể thấy được phía sau người này có một vị sư tôn Luyện Dược Sư cực kỳ khủng bố. Thiên tài như vậy, đến vượt Nghi Nan thạch bích, có lẽ không phải là nhìn trúng vị trí Các chủ của hắn mà là đối phương muốn kiểm chứng trình độ luyện dược của bản thân mà thôi.
Bằng không cũng không tới mức liên tiếp trả lời đúng, sau đó lại trực tiếp xóa đi.
Thế nhưng hiện tại, sau khi vượt Nghi Nan thạch bích, không những bị người Đan các bắt lại mà còn bị đánh, chuyện này…
Lúc này trong lòng Trác Thanh Phong cũng vô cùng tức giận, hắn lạnh lùng nhìn Kim Nguyên trưởng lão.
Hắn không nghĩ trước khi vượt Nghi Nan thạch bích, Tần Trần lại có xung đột với đệ tử của Kim Nguyên trưởng lão.
Hơn nữa, tuy là trước đó hắn đã tự mình hạ mệnh lệnh bắt lấy Tần Trần, nhưng hắn cũng không ra lệnh đánh Tần Trần a!
Rõ ràng là Kim Nguyên trưởng lão dùng việc công để báo thù riêng, lợi dụng cơ hội lần này để trả thù đại sư. Bị ánh mắt lạnh lẽo của Trác Thanh Phong nhìn vào, Kim Nguyên trưởng lão hoảng sợ nói:
- Các chủ đại nhân, là do lúc tiểu tử này đi ra ngoài, thái độ kiêu ngạo, đệ tử của thuộc hạ nhất thời tức giận cho nên mới động thủ. Hơn nữa, người này chỉ là dân đen tới từ Ngũ quốc, có phải Các chủ đại nhân đã nhận nhầm người hay không?
Kim Nguyên trưởng lão có cảm giác như mình sắp phát điên tới nơi.
Lai lịch của Tần Trần thế nào, hắn quá là rõ ràng. Tiểu tử này đến từ Đại Tề quốc trong Ngũ quốc, quán quân Cổ Nam Đô, tuy rằng cũng có chút thiên phú, tu vi coi như không tệ.
Nhưng rõ ràng chỉ là một tên dân đen Ngũ quốc, sao trong nháy mắt lại trở thành đại sư trong miệng Trác Thanh Phong Các chủ cơ chứ?
Sao lại xảy ra chuyện này a?
Phanh!
Trong lúc còn đang nghi hoặc thì đã có một bàn tay mạnh mẽ đánh lên trên mặt Kim Nguyên, đánh bay hắn ra ngoài.
- Dân đen? Ngươi dám gọi đại sư là dân đen sao? Nếu như đại sư là dân đen thì ngươi là gì? Cặn bã sao?
- Chỉ là một trưởng lão mà thôi, con mẹ nó ngươi có tư cách gì mà gọi người ta là kiến hôi cơ chứ?
- Ta bảo ngươi canh chừng đại sư, ngươi không những trói người ta lại mà còn dám đánh đại sư. Ai cho ngươi cái quyền này chứ?
Thanh âm như sấm sét từ trong miệng Trác Thanh Phong phát ra, giống như là biển gầm vậy, làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đờ đẫn, như muốn phát điên.
Tại sao lại biến đổi nhanh như vậy chứ?
Kim Nguyên trưởng lão lúc trước còn uy phong lẫm liệt, lúc này lại bụm mặt, giống như con chó nằm trên mặt đất. Đến chính bản thân hắn cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đám người Hứa Bác, Hứa Chính, Tiêu Nhã có cảm giác như là nằm mơ.
Trác Thanh Phong lạnh lùng nhìn Kim Nguyên. Từ đầu hắn còn cảm thấy Kim Nguyên không tệ, là mệnh lệnh của mình hại người ta.
Thế nhưng sau khi biết giữa Tần Trần và Kim Nguyên có xung đột, trong lòng Trác Thanh Phong lại cảm thấy lạnh lẽo.
Kim Nguyên này dám dùng mệnh lệnh của mình để đi báo thù riêng, hơn nữa dưới tình huống mình đã đắc tội với đại sư mà đối phương còn dám gọi đại sư là dân đen.
Rõ ràng người này muốn phá hỏng quan hệ của hắn và đại sư mà, nên đánh!
- Đại sư, việc trước đó có chút hiểu nhầm. Đại sư vượt Nghi Nan thạch bích chính là chuyện bình thường trong Đan các, là vãn bối không xử lý tốt, xin đại sư không nên để chuyện này trong lòng.
Trừng trị Kim Nguyên trưởng lão xong, Trác Thanh Phong lập tức bước tới bên cạnh Tần Trần, một mặt vội vàng nâng Tần Trần dậy, một mặt vội vàng mở trói cho Tần Trần. Thái độ này, muốn có bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu.