Vũ Thần Chúa Tể

Chương 721: Bái kiến đại sư.

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu tử này, sao lại không phản kháng cơ chứ?

Thấy Tần Trần ngoan ngoãn chịu trận, Kim Nguyên trưởng lão sửng sốt.

Chuyện này không phù hợp với lẽ thường a.

Coi như là một tên ăn mày ở lề đường, vừa mới đi ra ngoài lại đột nhiên bị người ta bắt thì cũng phải phản kháng một chút chứ?

Tiểu tử này nghiêm túc phối hợp như vậy, giống như đến nhà làm khách vậy, không có vẻ gì là ngoài ý muốn cả.

Chẳng những Kim Nguyên trưởng lão nghi hoặc mà Tiêu Nhã cũng sửng sốt không thôi.

Thực lực của Tần Trần nàng biết rõ, ngay cả Phùng Uyên lão tổ của Phùng gia mà hắn cũng có thể giết chết.

Nếu như động thủ thật, có lẽ trừ Các chủ đại nhân ra, ở đây không có một ai có thể kềm chế được hắn.

Nhưng đối mặt với đám người Kim Nguyên trưởng lão, Trần thiếu lại không có ý định phản kháng, chuyện này làm cho Tiêu Nhã phiền muộn không gì sánh được, không tài nào hiểu được.

- Các ngươi đang làm gì vậy? Dựa vào cái gì mà bắt ta? Đan các Đại Uy vương triều đối xử với Luyện Dược Sư như vậy sao?

Sau khi bị một đám hộ vệ Đan các bắt lại, Tần Trần cười nhạt, trầm giọng nói, trên mặt không có vẻ gì là hoảng loạn cả.

- Ha ha, tiểu tử, đến lúc này rồi mà ngươi còn giả vờ giả vịt.

Đúng lúc này, mấy người Dật Thần ngạo nghễ đi tới, cười lạnh đi tới trước mặt Tần Trần.

- Tiểu tử, ngươi còn nhớ chúng ta không?

Dật Thần ngạo nghễ nhìn Tần Trần, ánh mắt kia như là đang nhìn một con giun dế vậy. Muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.

- Nhớ, không phải là bại hoại vừa mới nhục mạ Bản thiếu sao? Cố Huân quản sự, Đan các các ngươi là thế lực đen tối như vậy sao?

Tần Trần quay đầu nhìn về phía Cố Huân, cười lạnh nói.

- Ngươi còn dám nói?

Trên trán Cố Huân nổi lên gân xanh, tức nổ phổi.

Nếu sớm biết tiểu tử này muốn vượt Nghi Nan thạch bích thì khi đối phương xung đột với Dật Thần, hắn nên trực tiếp bắt tiểu tử này lại. Hiện tại thì tốt rồi, vừa chế giễu hắn, lại còn chọc giận Các chủ, mình cũng không biết nên giải thích với Các chủ thế nào a.

- Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng!

Kim Nguyên trưởng lão cười nhạt đi tới trước mặt Tần Trần, lạnh nhạt nhìn hắn.

Đại danh của Tần Trần hắn đã sớm nghe nói qua, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy đối phương.

- Ngươi là ai?

Tần Trần ngạo nghễ nhìn hắn, hừ lạnh nói:

- Các hạ dựa vào cái gì mà dám bắt ta lại?

- Ha ha ha, dựa vào cái gì sao? Lão phu Kim Nguyên, trưởng lão Đan các, chỉ bằng vào việc ngươi và Hứa Bác trưởng lão tuỳ tiện phá hoại quy củ Đan các. Làm loạn ở trong Nghi Nan thạch bích của Đan các, hôm nay lão phu bắt ngươi, ngươi không có lời gì muốn nói nữa không?

Kim Nguyên lạnh lùng nhìn Tần Trần:

- Một phế vật Ngũ quốc mà cũng dám đến Đan các Đại Uy vương triều ta dương oai. Ngươi nghĩ rằng nơi này rác rưởi giống như Ngũ quốc các ngươi hay sao?

Ánh mắt Tần Trần phát lạnh:

- Ngươi nói cái gì?

- Sao? Lời của ta ngươi không nghe rõ sao? Ta nói, ngươi chỉ là một phế vật. Dám đến Đan các Đại Uy vương triều ta dương oai thì phải trả giá thật nhiều.

- Rất tốt, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi.

Tần Trần lạnh lùng nhìn Kim Nguyên:

- Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời vừa rồi của ngươi. Hôm nay Bản thiếu không làm cho ngươi quỳ xuống nuốt lại lời này thì Bản thiếu sẽ không rời khỏi đây.

- Quỳ xuống nuốt lại lời này sao?

Trong con ngươi Kim Nguyên có một chút hàn mang bắn ra, hắn cười gằn nói:

- Chỉ bằng ngươisao?

- Sư tôn, nói nhiều với hắn làm gì chứ? Trước đó người này dám động thủ với đệ tử, để đệ tử dạy cho hắn một bài học. Làm cho hắn biết, vị trí của hắn là ở chỗ nào.

Dật Thần đi tới, chợt đá một cước vào trên người Tần Trần, đạp bay Tần Trần ra ngoài, làm cho hắn đập vào mặt đất.

Trong nháy mắt trên áo bào của hắn xuất hiện một vết chân.

- Dật Thần, ngươi làm cái gì vậy?

Sắc mặt đám người Hứa Bác đại biến, đều đứng lên, cả người toả ra hàn ý lạnh lẽo.

- Ngồi xuống cho ta.

Mấy vị hộ vệ sau lưng bọn họ lập tức ấn bọn họ xuống, Ô Thụy Phong trưởng lão thì lại cười lạnh nói:

- Hứa Bác trưởng lão, các ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của Các chủ đại nhân sao? Các ngươi phải cân nhắc kết quả cho kỹ a.

- Ngươi...

Hứa Bác và mọi người tức giận, lại rất là bất đắc dĩ.

Mà trong đại sảnh, sau khi Tần Trần bị đạp ngã, hắn không nói cái gì, vẫn chỉ lạnh lùng nhìn Dật Thần, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Dùng tu vi của hắn, sao lại không tránh được một cước này của Dật Thần cơ chứ? Chỉ là hắn không muốn tránh mà thôi.

Mặc dù đối phương chỉ đạp một cước, thế nhưng sau đó nhất định hắn sẽ làm cho đối phương phải hoàn trả gấp trăm lần.

- Lại còn dám trợn mắt nhìn ta? Ngươi muốn chết!

Ánh mắt phát lạnh, Dật Thần nổi giận đùng đùng tiến lên, muốn lần nữa động thủ.

- Dật Thần, dừng tay, đối phó với tiểu tử này không được nóng nảy. Đợi Các chủ đại nhân trở lại rồi tính tiếp.

Kim Nguyên quát lạnh.

Hiện tại đã bắt được Tần Trần, người này đã sớm là vật trong lòng bàn tay hắn, như vậy cũng không cần vội vàng làm gì. Trước khi Các chủ đại nhân trở về, đương nhiên hắn không thể phá hoại hình tượng của mình ở trong lòng Các chủ a.

Người này tiến vào trong Nghi Nan thạch bích, ngay cả một vấn đề cũng không trả lời được, rõ ràng là tới quấy rối, nếu như Các chủ đại nhân đi Giam khống thất thật, như vậy chắc hẳn cũng biết hành động của tiểu tử này. Đến lúc đó Các chủ giận dữ, còn không phải tới phiên hắn xử lý tiểu tử này sao?

Hà tất phải nóng lòng nhất thời chứ.

- Người đâu, giải tiểu tử này tới chỗ Hứa Bác trưởng lão, đợi Các chủ đại nhân trở về rồi lại quyết định.

Kim Nguyên trưởng lão vung tay lên, lập tức có người áp giải Tần Trần tới chỗ mấy người Hứa Bác, bị đám hộ vệ của Đan các canh giữ nghiêm ngặt.

Loại cảm giác khiến cho toàn bộ Đan các phải nghe lệnh của bản thân khiến cho Kim Nguyên vô cùng hưởng thụ.

- Trần thiếu, ngươi...

Nhìn thấy Tần Trần cũng bị áp giải qua đây, Tiêu Nhã thở dài một tiếng.

Cách của theo như lời cách làm chính là như vậy sao?

Hiện giờ ngay cả một vấn đề trên Nghi Nan thạch bích cũng không trả lời được, Các chủ đại nhân sẽ không cho bọn hắn một cách đơn giản a.

- Trần thiếu, có chuyện ngươi không biết, sau khi ngươi vượt Nghi Nan thạch bích đã kinh động tới Các chủ Đan các chúng ta. Hiện giờ có lẽ Các chủ đang tới, tính cách của Các chủ đại nhân rất táo bạo. Thái độ của ngươi nên thành khẩn một ít. Các chủ đại nhân thấy ngươi trẻ tuổi như vậy, không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng. Chỉ là một khi rơi vào trong tay Kim Nguyên trưởng lão, sợ rằng...

Tiêu Nhã lắc đầu nói.

- Ban nãy Các chủ các ngươi từng tới sao?

Tần Trần nhìn Tiêu Nhã một cái.

- Đúng thế.

Tiêu Nhã cười khổ, ngươi đã khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, sao lại không làm kinh động tới Các chủ đại nhân cơ chứ.

- Nói như vậy, mấy người các ngươi bị Kim Nguyên giam ở chỗ này cũng là mệnh lệnh của Các chủ?

Tiêu Nhã cười khổ một tiếng, gật đầu.

Tần Trần cười nhạt:

- Yên tâm, ta cam đoan kế tiếp Các chủ nhà các ngươi sẽ đích thân tới mở trói cho các ngươi.

Đám người Hứa Bác nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tần Trần, cả đám bất đắc dĩ lắc đầu.

Tần Trần này thật là ngây thơ.

Tự mình mở trói cho bọn hắn? Bọn họ không dám nghĩ xa vời a, chỉ cầu Các chủ đại nhân không giận dữ giết chết bọn họ là tốt rồi.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì đã có một đạo thanh âm to lớn vang lên ở trong đại sảnh.

- Người đâu, người ở đâu rồi?

Trác Thanh Phong giống như một cơn gió, trong nháy mắt đã đi đến đại sảnh, hai mắt như là đèn pha nhanh chóng tìm kiếm khắp đại sảnh.

- Các chủ đại nhân, người tới đúng lúc lắm. Thuộc hạ dựa theo mệnh lệnh của người, đã bắt được tiểu tử kia. Bây giờ đang tạm giam hắn cùng với đám người Hứa Bác trưởng lão, không biết Các chủ đại nhân muốn xử trí bọn họ như thế nào?

Kim Nguyên trưởng lão nhanh chóng đi lên phía trước, cung kính hỏi.

Thật ra khỏi cần hắn giải thích thìTrác Thanh Phong đã nhìn thấy Tần Trần bị rất nhiều hộ vệ Đan các bao vây ở một góc. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

- Vãn bối Trác Thanh Phong, bái kiến đại sư!

Thân thể nhoáng lên, Trác Thanh Phong nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Trần, cung kính hành lễ, sắc mặt vô cùng thành kính.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)