Ảnh Thất có vóc dáng thấp, trong đêm tối Tần Trần nhớ lại bộ dáng của đối phương lúc nãy, rất mau đã bắt chước y hệt, lặng lẽ đi đến chỗ Ảnh Tam.
Đối với lần tập kích vừa rồi, Tần Trần không quá hài lòng, vì trước khi công kích, sự tồn tại của hắn nhiều lần bị cảm nhận ra. Mặc dù đối phương là sát thủ, cảm giác nhạy cảm hơn võ giả bình thường nhiều, nhưng đó không phải lý do.
Đối với Tần Trần mà nói, lần tập sát vừa rồi có thể xem là thất bại.
Nếu để Ảnh Thất vừa chết biết được ý nghĩ của Tần Trần thì nhất định sẽ tức chết thêm lần nữa.
Bên phòng ốc, chỗ Ảnh Tam ẩn mình là một mảnh đêm đen yên tĩnh.
Hắn biết mục tiêu lần này đã từng là Đại tiểu thư Tần phủ.
Ở Đại Tề Quốc, Định Võ Vương có uy danh hiển hách, kích sát nữ nhi và tôn tử của hắn, một khi bị điều tra được thì tất sẽ có đại họa lâm đầu.
Thế nhưng trong lòng Ảnh Tam tràn ngập hưng phấn.
Thiên phú của hắn không tệ, sở dĩ làm sát thủ là vì tìm kiếm kích thích. Hắn ưa thích cảm giác sinh tử tập sát này, mỗi khi có võ giả bị hắn đoạt mệnh, nhìn hai mắt đối phương hoảng sợ rồi dần ảm đạm, trong lòng Ảnh Tam liền tràn ngập cảm giác vui vẻ biến thái.
Nghe nói năm đó Đại tiểu thư Tần gia có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đại Tề Quốc, nghĩ đến đây Ảnh Tam không nhịn được liếm đầu lưỡi dưới khăn che mặt màu đen. Hắc hắc, hôm nay đi ám sát nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.
- Ai?
Bỗng nhiên Ảnh Tam phát hiện một nhân ảnh từ xó xỉnh lặng yên mò đến, sợ đến độ lông tơ dựng đứng, chút nữa là rút đao ra khỏi vỏ.
Chờ đến khi nhìn thấy người tới thì trong lòng mới buông lỏng, cả giận khẽ nói:
- Ảnh Thất, không phải bảo ngươi chờ ở bên kia sao? Ngươi tới đây làm gì?
- ...
Ảnh Thất nói hàm hồ một câu, có thể là vì sợ người phát hiện cho nên nói rất khẽ, ngay cả Ảnh Tam cũng không nghe được cái gì, liền cau mày không nhịn được nói:
- Ngươi đang nói cái gì thế?
Trong miệng Ảnh Thất lẩm bẩm gì đó, đi đến trước mặt Ảnh Tam, rốt cuộc hắn nghe được, tựa hồ là muốn nói bên kia có cái gì, đồng thời còn lấy tay chỉ vào chỗ mà trước đó bọn họ tập kết.
Lẽ nào bên kia có chuyện?
Ảnh Tam đứng dậy, lúc này đi đến chỗ Ảnh Thất, mới vừa đi qua người Ảnh Thất, bỗng nhiên trong lòng cả kinh. Không đúng, dường như thanh âm của Ảnh Thất có chút kỳ quái?
Đây không phải Ảnh Thất!
Lòng hắn mới toát ra ý niệm này, một đạo hàn quang đã lóe lên sau lưng hắn.
Phốc một tiếng, Ảnh Tam muốn né tránh nhưng không còn kịp, ngay cả chân khí Địa cấp trung kỳ cũng không kịp dùng, mở mắt trừng trừng, cảm nhận được một thanh đao lạnh lẽo chạm vào người, rồi nháy mắt xuyên thấu hậu tâm của hắn.
- Oa!
Phun ra một ngụm máu tươi, cả người Ảnh Tam lạnh lẽo, muốn kêu một tiếng nhưng lại bị che miệng. Hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo yên tĩnh đang nhìn hắn, như sát thần trong truyền thuyết.
- Ô!
Chỉ nói ra một chữ, nhiệt độ cơ thể Ảnh Thất nhanh chóng giảm xuống, sau một cái hô hấp đã triệt để không còn khí tức, đôi mắt trừng thật lớn, chết không nhắm mắt.
Hắn đến chết cũng không hiểu được, rõ ràng là bọn họ đi ám sát người khác, tại sao lại có người biết được tung tích của bọn họ rồi mai phục ở chỗ này. Đồng thời còn vô thanh vô tức kích sát Ảnh Thất bên cạnh hắn.
- Cái thứ hai!
Tần Trần lẩm bẩm, sau khi lục soát trên người Ảnh Tam một lúc, mới vô thanh vô tức ẩn vào trong bóng đêm.
Rất nhanh.
Tần Trần dùng cùng một phương pháp, lặng lẽ kích sát hai tên sát thủ Địa cấp trung kỳ và sơ kỳ khác.
Hai người họ giống như Ảnh Tam và Ảnh Thất, lúc chết ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không làm được đã đầu một nơi thân một nẻo.
Cho đến lúc chết bọn họ cũng không biết vì sao đồng bạn của mình lại đột nhiên tập kích bọn họ.
Bởi vì Tần Trần ngụy trang giống như đúc, lại thêm bọn họ không kịp phản ứng.
- Thứ ba!
- Thứ tư!
Trong tám người, giờ này đã chết một nửa, cái này mới chỉ trôi qua chốc lát mà thôi.
Hiệu suất giết người của Tần Trần thật sự rất cao.
Lại qua chốc lát.
- Thứ năm!
Lại một tên sát thủ Địa cấp sơ kỳ chết ở trong tay Tần Trần.
Trong đêm tối, Tần Trần như một tên sát thần, vô thanh vô tức thu gặt sinh mệnh, hơn nữa tu vi của mỗi người đều cao hớn hắn.
Nếu như chính thức giao thủ thì tất nhiên là một trận đại chiến, thế nhưng hôm nay bọn họ lại chết vô thanh vô tức.
Tần phủ.
Lúc này Triệu Phượng đang ngồi trên giường Tần Phấn, tựa hồ như đang đợi tin tức.
- Mẫu thân, Tần Trần chết chưa?
Tần Phấn mở mắt oán hận hỏi. Từ sau khi hắn thành phế nhân, thì lúc nào cũng nghĩ đến việc giết chết Tần Trần.
- Phấn nhi đừng gấp, bây giờ còn chưa có tin tức truyền đến, nhưng phỏng chừng bây giờ Tần Dũng đã động tủ, không lâu nữa thì tin tử của tiện nhân Tần Nguyệt Trì và tên tiện chủng của nàng sẽ truyền đến. Trước tiên con hãy dưỡng thương, chúng ta chờ nghe tin tức tốt.
Trên mặt Triệu Phượng toàn là vẻ oán độc, quái dị cười khằng khặc nói, trong lòng thì lặng im gầm thét:
- Tần Trần, ngươi dám thương tổn Phấn nhi của ta, hai mẹ con ngươi chết không chỗ chôn, ha ha, ha ha ha ha.
Thư phòng Tần Viễn Hoành.
Đèn đuốc sáng trưng.
Tần Viễn Hoành lặng yên ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt lặng lẽ xuyên thấu cửa sổ nhìn về bầu trời phương xa.
- Lão gia, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi.
Một bên, lão quản gia thân cận nói.
Tần Viễn Hoành mặt không biểu tình, phất tay nói:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Lão quản gia hơi do dự, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói, lặng lẽ lui ra ngoài.
Ánh mắt Tần Viễn Hoành lạnh như hàn thiết nói:
- Tam muội, ngươi đừng trách đại ca, muốn trách thì đi trách con trai bảo bối của ngươi không ra gì, vậy mà phế Phấn nhi.
Hắn cuối đầu, tâm trầm như nước, lặng lẽ suy tư.
Không bao lâu sau, tin tử của Tần Nguyệt Trì và Tần Trần sẽ truyền đến, đến lúc đó tự nhiên sẽ dẫn đến một trận địa chấn. Tần Dũng không cần phải nói, chắc chắn phải chết, mấu chốt là chỗ lão gia tử, phải làm sao để dàn xếp cơn tức giận của hắn, Tần Viễn Hoành còn chưa nghĩ ra.
Thế nhưng việc đã đến bước này thì hắn đã không có cơ hội quay đầu, gọi là tên đã rời cung không thể quay lại. Sự tình phát triển quá nhanh, ngay cả hắn cũng không ngờ đến.
Thật ra trong lòng Tần Viễn Hoành rất rõ ràng, một khi tin tử của mẹ con Tần Nguyệt Trì truyền ra, rơi vào tai thánh thượng, đối với Tần gia mà nói không phải tai họa, ngược lại là một chuyện tốt.
Lấy tính cách của bệ hạ, nhìn thấy Tần gia đại loạn, trong lòng hắn sẽ rất cao hứng.
Tây thành.
Sát lục vẫn tiếp tục.
Ngay lúc Tần Trần mò đến người thứ sáu.
- Động thủ!
Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên khắp đình viện, Tần Dũng làm tốt dự dịnh vạn toàn, rốt cuộc phát động tấn công.
Oanh… mấy nhân ảnh từ trong bóng đêm lướt đến, như hổ nhập bầy dê đồng thời nhằm vào gian phòng của Tần Trần.
- Huynh đệ!
Thời khắc mấu chốt, Tần Trần cũng từ trong bóng đêm lao ra, hắn không ẩn nấp thân hình, lao đến bên cạnh một tên sát thủ Địa cấp sơ kỳ, quát khẽ.
Sát thủ Địa cấp sơ kỳ kia sững sờ, thân hình đang bay vút ra ngoài bị kiềm hãm, nghi hoặc xoay đầu lại.
Lúc này, mấy người Tần Dũng đã xông vào trong phòng Tần Trần.