Vũ Thần Chúa Tể

Chương 717: Bắt đầu vượt ải.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng rồi.

Đột nhiên, dường như nghĩ đến cái gì đó, Trác Thanh Phong lập tức nói với Kim Nguyên:

- Kim Nguyên trưởng lão, chuyện ở nơi này giao cho ngươi xử lý. Sau khi tiểu tử kia đi ra ngươi lập tức bắt hắn cho ta. Chờ lão phu trở về lại giải quyết những người này.

Vừa dứt lời, thân thể Trác Thanh Phong thoắt một cái, không ngờ lại lao về phía đỉnh Đan các.

Nhìn thấy Trác Thanh Phong rời khỏi nơi này, trên mặt mọi người đều có chút nghi hoặc.

Các chủ đại nhân định đi đâu vậy, sao lúc này không ở lại chờ Tần Trần đi ra a?

Ai nấy cũng đều thấy được, Trác Thanh Phong đã thực sự tức giận, trực tiếp thu hồi tư cách của hai vị trưởng lão, hơn nữa còn là trưởng lão có thực quyền như Hứa Bác. Chuyện này trong lịch sử tiền nhiệm của Trác Thanh Phong là lần đầu tiên a.

Dựa theo đạo lý trước đó, Trác Thanh Phong phải chờ Tần Trần đi ra ngoài mới đúng. Tại sao lại đột nhiên rời khỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng mọi người nghi hoặc, thế nhưng trong lòng Kim Nguyên trưởng lão thì lại mừng rỡ như điên. Trác Thanh Phong vừa mới đi thì hắn đã cười lạnh đi tới trước mặt Hứa Bác trưởng lão, dùng giọng giễu cợt nói:

- Gần đây không phải Hứa Bác trưởng lão ngươi bị bệnh sao? Sao vậy, tinh thần không tệ nha? Còn nhàn nhã tới vượt Nghi Nan thạch bích a. Khà khà, nếu như ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn ở trong phòng mình thì có phải mọi chuyện vạn an hay không. Hiện giờ thì tốt rồi, đắc tội với Các chủ đại nhân, để xem sau này ngươi đấu với lão phu thế nào.

Kim Nguyên dương dương đắc ý, hưng phấn không thôi, thậm chí cũng không thèm để ý tới việc hiện tại còn có rất nhiều trưởng lão và Luyện Dược Sư đang ở chung quanh hắn.

Lúc đầu, bởi vì Hứa Bác bị bệnh nặng mà hắn đã thu được bảy tám phần quyền lực trong Đan các, đồng thời cũng thành công lôi kéo không ít trưởng lão. Hiện giờ Hứa Bác lại đắc tội với Các chủ, tạm thời bị cắt chức vị trưởng lão, theo Kim Nguyên thấy, Hứa Bác đã không có tư cách giao phong với hắn nữa.

- Ta nhổ vào, Kim Nguyên, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi đâu.

Hứa Bác lạnh lùng nhìn Kim Nguyên, lạnh giọng nói.

- A ui, vẫn còn dám mạnh miệng như vậy sao?

Kim Nguyên cười xùy một tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên phát lạnh, hắn nói:

- Người đâu, bắt Hứa Bác trưởng lão và người bên cạnh hắn lại cho ta. Ta rất muốn nhìn một chút, xem ngươi còn mạnh miệng thế nào, không tha cho lão phu thế nào.

Kim Nguyên vừa mới dứt lời đã có trưởng lão và hộ vệ Đan các tiến lên, muốn bắt đám người Hứa Bác.

- Các ngươi thử động vào đại ca của ta xem?

Hứa Chính giận tím mặt, cả người tràn ngập sát khí.

- Chắc hẳn vị này không phải là người của Đan các ta đúng không?

Kim Nguyên khẽ híp mắt, cười lạnh nói:

- Hứa Bác trưởng lão, nghe nói người này là Nhị đệ ngươi. Mạo hiểm giả nổi danh trong Hoàng thành a? Ngươi thử nói xem, nếu hắn dám động thủ thì lão phu phải xử hắn thế nào đây?

Cười lạnh một tiếng, Kim Nguyên dùng giọng giễu cợt nói:

- Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lại cho ta, nếu như có kẻ nào dám phản kháng, giết không tha.

Lập tức các trưởng lão và hộ vệ tiến lên.

Hứa Chính tức giận không thôi, đang muốn động thủ thì lại nghe Hứa Bác trầm giọng nói:

- Nhị đệ, đừng phản kháng.

- Đại ca!

Hứa Chính nóng nảy.

- Nơi này là Đan các, đừng để Kim Nguyên nắm lấy cán.

Hứa Bác lắc đầu, trong con ngươi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Hắn biết rõ, hiện tại Các chủ đại nhân giao quyền xử trí cho Kim Nguyên ở trước mặt mọi người. Nếu như bọn họ dám phản kháng thật, đến lúc đó Kim Nguyên sẽ dùng thủ đoạn độc ác, trực tiếp giết chết bọn họ. Khi đó sẽ không có ai đứng ra nói đỡ cho bọn họ cả.

Lập tức đám người Hứa Bác bị các hộ vệ vây quanh, bắt giữ, như là phạm nhân.

Trong con ngươi của Kim Nguyên hiện lên một chút tiếc nuối, lúc đầu hắn rất mong đám người Hứa Bác giận dữ, liều lĩnh phản kháng. Đến lúc đó hắn sẽ trực tiếp xuất thủ, giết chết đối phương. Ai ngờ đối phương lại nhát gan như vậy, ngay cả phản kháng cũng không dám, ngoan ngoãn để đám hộ vệ bắt, làm cho hắn không có lý do để xuất thủ.

Trong lúc nhất thời, mọi người cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa chính của Nghi Nan thạch bích, chờ Tần Trần kết thúc vượt ải, sau đó lại bắt tiểu tử này.

- Đúng rồi, nếu như tiểu tử kia giải đáp vấn đề ở trên Nghi Nan thạch bích, như vậy chúng ta có thể xem không?

Lúc này trong đám người có người lên tiếng hỏi một câu.

- Đương nhiên là có rồi.

Trong đám người có một tên trưởng lão gật đầu, nói:

- Vấn đề trên Nghi Nan thạch bích, dưới tình huống bình thường sẽ ẩn dấu với người ngoài, chỉ mở ra với trưởng lão Đan các. Thế nhưng nếu như có người vượt Nghi Nan thạch bích, sau khi kết thúc đáp án sẽ trực tiếp hiện ra ở trên vách tường, đến lúc đó tất cả mọi người có thể xem xét câu trả lời của người vượt ải.

- Tại sao phải chờ tới lúc kết thúc mới đưa ra đáp án của người dự thi chứ?

Có người nghi hoặc hỏi một câu.

- Câu hỏi rất hay, chưa kết thúc cũng nói rõ đối phương vẫn chưa chắc chắn với đáp án của mình, có thể sửa đổi. Cho nên phải đợi tới khi kết thúc mới xuất hiện câu trả lời cuối cùng. Nhưng có một ngoại lệ, ở giam khống thất của Đan các có thể nhìn thấy quá trình trả lời của người nó. Thế nhưng người có thể tiến vào Giam khống thất chỉ có một mình Các chủ đại nhân...

Nói đến đây, vị trưởng lão kia sửng sốt.

Ban nãy Các chủ đại nhân vội vã rời khỏi nơi này, không phải là tới Giam khống thất để nhìn phần trả lời của tiểu tử kia đó chứ?

Đám người Kim Nguyên cũng sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, quả thực là có khả năng này a.

Dù sao hiện tại trong Đan các này, Các chủ đại nhân là người quan tâm nhất tới việc tiểu tử kia có trả lời linh tinh hay không.

Đúng như suy đoán của bọn họ vậy, lúc này Trác Thanh Phong đã đi tới Giam khống thất của Đan các, trực tiếp nắm quyền khống chế của trận pháp trong Nghi Nan thạch bích.

Nhìn thấy hình ảnh trong Nghi Nan thạch bích, cùng với khuôn mặt của Tần Trần, thiếu chút nữa Trác Thanh Phong đã tức giận tới mức ngất đi.

Tuy là từ trong miệng Cố Huân hắn biết tuổi tác của Tần Trần không lớn, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới, người vượt Nghi Nan thạch bích lại là một thiếu niên còn trẻ như vậy.

Đâu phải là không tới hai mươi.

Rõ ràng chỉ có mười bảy mười tám tuổi a?

Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng tới vượt Nghi Nan thạch bích, đây đâu phải là tới vượt ải, rõ ràng là tới làm loạn nha!

Lúc này Trác Thanh Phong đã tưởng tượng ra cảnh tổng bộ tức giận.

Chuyện duy nhất khiến cho hắn có chút vui mừng là, hiện tại Tần Trần vẫn chưa bắt đầu trả lời, dường như vẫn còn quan sát rất nhiều vấn đề tồn đọng từ bao năm qua tới nay.

Mà khi Trác Thanh Phong nắm quyền khống chế trận pháp thì...

Trong Nghi Nan thạch bích, dường như Tần Trần cảm nhận được cái gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn trận pháp bốn phía, khóe miệng mỉm cười.

- Trận pháp được mở ra cũng đã nói rõ, Các chủ Trác Thanh Phong của Đan các đang quan sát nơi này a?

Mỉm cười, Tần Trần bắt đầu giải đáp các vấn đề.

Hắn tới trước mặt một vấn đề, soạt soạt soạt, bắt đầu viết câu trả lời xuống.

Đây là một vấn đề về luyện chế một loại đan dược lục phẩm, là vấn đề của một Các chủ Đan các. Loại đan dược này chỉ là lục phẩm trung kỳ, nhưng lại có rất ít người luyện chế, là một loại đan dược khá là lạ.

Căn cứ vào tu vi đan đạo lục phẩm hậu kỳ của một gã Các chủ Đan các, muốn luyện chế một viên đan dược lục phẩm trung kỳ cũng không quá khó a.

Kết quả là hắn luyện chế rất nhiều lần, lại quỷ dị phát hiện ra một việc. Sau khi dựa theo đan phương để luyện chế, mỗi một lần đến khâu thu đan dược lại xuất hiện chỗ nhầm lẫn, không thể luyện chế ra đan dược hoàn chỉnh. Vấn đề này đã quấy nhiễu hắn hồi lâu, mãi đến khi hắn già đi cũng không thể giải quyết được. Vì vậy nó mới trở thành một nan đề ở nơi này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)