Mà bây giờ thấy là tiếng chuông khiêu chiến của Nghi Nan thạch bích vang lên, trong lòng hắn lại càng kinh sợ.
Nghi Nan thạch bích là nơi cực kỳ đặc thù ở trong Đan các, thường thường vài chục năm cũng không vang lên một lần, một khi mở ra, thường thường sẽ có người muốn khiêu chiến vị trí Các chủ.
Trong quá trình luyện chế bị quấy nhiễu dẫn đến thất bại, lại thêm có người muốn khiêu chiến vị trí của hắn, không cần phải nói cũng có thể biết được tâm tình của hắn hiện tại thế nào.
Ánh mắt âm trầm, giống như mang theo sát khí, khiến cho mọi người ở đây không dám thở mạnh, tất cả đều khẩn trương nhìn về phía Cố Huân.
- Hồi bẩm Các chủ, là Hứa Bác trưởng lão mang theo một vị Luyện Dược Sư Ngũ quốc tới để khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, thuộc hạ không cản được cho nên mới quấy nhiễu Các chủ đại nhân, thuộc hạ tội đáng muôn chết.
Cố Huân nơm nớp lo sợ giải thích, thanh âm nghe như sắp khóc tới nơi.
Trác Thanh Phong tính khí nóng nảy, hành sự quái đản, hơn nữa thường thường rất thích làm theo ý mình. Chuyện này từ việc từ khi hắn đảm nhiệm chức vị Các chủ Đan các mà lại buông tay không quản việc của Đan các là có thể nhìn ra được.
Một khi chọc giận hắn đối phương thì chức vụ chưởng Các quản sự sẽ phải đổi người. Cho nên hắn chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên trên người Hứa Bác mà thôi.
- Luyện Dược Sư Ngũ quốc do Hứa Bác mang đến? Khiêu chiến Nghi Nan thạch bích?
Trác Thanh Phong nhíu mày, vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Bác.
Hành động này là đang khiêu chiến vị trí của hắn a!
Ầm!
Một cỗ khí thế kinh khủng trong nháy mắt vọt tới trước mặt Hứa Bác.
Hứa Bác vừa mới khôi phục thương thế, sao có thể cản được khí thế áp bách của Trác Thanh Phong chứ? Hắn lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại hai bước, yết hầu ngòn ngọt, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vàng giải thích:
- Bẩm Các chủ, thuộc hạ không dám. Chẳng qua là vị bằng hữu kia có ân cứu mạng với thuộc hạ, hắn muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, thuộc hạ không thể không đồng ý, mong Các chủ đại nhân hiểu cho. Hơn nữa vị bằng hữu kia của ta là một thiên tài Luyện Dược Sư, hắn muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích là có dụng ý riêng của hắn a.
Trong lòng Hứa Bác âm thầm kêu khổ, lúc này mặc dù hắn không biết tại sao Tần Trần lại muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, nhưng đối mặt với lửa giận của Trác Thanh Phong, hắn chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi.
- Thiên tài Luyện Dược Sư sao?
Trác Thanh Phong hừ lạnh một tiếng.
Đám người Kim Nguyên trưởng lão sững sờ, lại nghĩ tới tin tức mà đám người Dật Thần mang về, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Không thể nào chứ?
Trong đầu bọn họ không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, cả đám ngây ngốc. Không phải Hứa Bác này bảo lãnh cho Tần Trần khiêu chiến Nghi Nan thạch bích đó chứ?
Trước đó bọn họ còn cảm thấy tiếc nuối vì thương thế của Hứa Bác đã có tiến triển theo chiều hướng tốt, lúc này tâm tình tiếc nuối bị quét sách, giống như mặt trời mọc vậy. Cả người cảm thấy sảng khoái không thôi.
- Hứa Bác à Hứa Bác, ngươi đúng là lớn gan. Không ngờ ngay cả loại chuyện như vậy mà cũng dám làm, ha ha ha, quả thực là tự tìm cái chết a.
Trong lòng mừng như điên, Kim Nguyên không cố kỵ Trác Thanh Phong nữa mà mở miệng, hắn nóng lòng muốn biểu hiện cho nên lập tức bước về phía trước một bước, chỉ vào Hứa Bác tức giận quát:
- Hứa Bác, ngươi thật là to gan, dám khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, chẳng lẽ trong lòng ngươi không vừa lòng với Các chủ đại nhân, muốn chiếm lấy vị trí của Các chủ hay sao?
Vẻ mặt của hắn tức giận, giống như người bị vũ nhục là hắn vậy, cả người vì kích động mà run rẩy không thôi.
Kim Nguyên vừa nói ra lời này, sắc mặt Trác Thanh Phong lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Quả thực bình thường nếu có trưởng lão muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, thường thường sẽ là người không vừa lòng với người Các chủ như hắn, muốn lật đổ hắn. Bằng không đối phương đã sớm thông báo, thương lượng từ lâu rồi.
- Các chủ đại nhân, ngươi đừng nghe Kim Nguyên nói bậy, thuộc hạ không có ý này.
Hứa Bác kinh hãi không thôi.
- Không phải ý này thì có ý gì?
Kim Nguyên cười nhạt, thật vất vả mới nắm được cơ hội, sao hắn có thể bỏ qua cơ chứ? Hắn vội vàng chắp tay nói với Trác Thanh Phong:
- Các chủ đại nhân, Hứa Bác bình thường quản lý rất nhiều sự vụ của Đan các, mấy năm qua đã coi Đan các là nhà của hắn, cho nên mới muốn chiếm lấy vị trí Các chủ, hừ, xem ra người này đã sớm có dự mưu từ trước.
- Kim Nguyên, ngươi nói thối lắm.
Hứa Bác tức giận, ánh mắt trở nnee lạnh lùng.
Kim Nguyên này thật là ác độc, trước tiên là hạ độc hắn, không ngờ hiện tại lại còn bỏ đá xuống giếng ở trước mặt Các chủ, rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết mà.
- Ta nói sai gì sao?
Kim Nguyên cười nhạt:
- Vậy ngươi nói một chút xem. Tại sao hôm nay ngươi lại để cho người khác vượt Nghi Nan thạch bích của Đan các chứ? Ngươi đừng nói cho ta biết là do ngươi nhất thời cao hứng a?
Lúc này, sắc mặt Trác Thanh Phong ở bên cạnh trở nên u ám không gì sánh, vô cùng đáng sợ, ánh mắt nhìn Hứa Bác như là nhìn một người chết vậy, hắn lạnh lùng nói:
- Luyện Dược thiên tài sư của Ngũ quốc sao? Ồ, Hứa Bác, xem ra ngươi đã sớm có dự định đối phó với lão phu, ngay cả người cũng chuẩn bị trước, rất tốt. Bất quá lão phu đã tới Đại Uy vương triều nhiều năm rồi mà chưa từng nghe nói qua Ngũ quốc? Chẳng lẽ Ngũ quốc này là Ngũ quốc kia hay sao? Chẳng lẽ liên minh do năm Vương triều liên hợp lại, tạo thành Ngũ quốc ở trong Bách Triều chi địa hay sao?
Trác Thanh Phong cười nhạt.
Mặc dù từ khi hắn đi tới Đan các Đại Uy vương triều tới nay cũng đã có một khoảng thời gian khá dài. Thế nhưng bởi vì bế quan quanh năm cho nên cũng không quản lý sự vụ ở trong Bách Triều chi địa, vì vậy ngay cả Ngũ quốc ở phía tây bắc cũng chưa từng nghe qua. Hắn còn tưởng rằng là Ngũ quốc nào, hóa ra là một liên minh năm vương triều a.
Dù sao, nếu Hứa Bác đã có dũng khí để đối phương khiêu chiến bản thân hắn thì ít nhất đối phương cũng phải là Luyện Dược Sư có cấp bậc cao nhất trong Bách Triều liên minh, những người khác, ngay cả tư cách khiêu chiến hắn cũng không có a.
- Bẩm Các chủ, vị bằng hữu kia của ta là một Luyện Dược Sư thiên tài của Ngũ quốc, một nơi cực kỳ hẻo lánh phía Tây bắc trong cảnh nội Huyền Châu của Đại Uy vương triều, cũng không phải là Luyện Dược Sư của Bách Triều chi địa chúng ta.
Biết Các chủ hiểu lầm, Hứa Bác vội vàng giải thích.
- Ngũ quốc hẻo lánh ở phía Tây bắc Huyền Châu hay sao?
Trác Thanh Phong sững sờ, dường như cũng có chút ấn tượng.
Chỗ kia là một địa phương nhỏ cực kỳ hẻo lánh, nghe nói ngay cả cao thủ Vũ Tông cũng không có lấy một người, sao lại có Luyện Dược Sư cơ chứ?
- Đúng vậy, hơn nữa vị bằng hữu kia của ta cũng không có ý khiêu chiến Các chủ, xin Các chủ không nên hiểu lầm.
Tần Trần đã nói qua, hắn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích cũng không phải là muốn khiêu chiến Các chủ đương nhiệm. Mặc dù Hứa Bác không biết Tần Trần muốn làm gì, thế nhưng hắn tin Tần Trần sẽ không nói dối với hắn.
- Không có ý khiêu chiến ta? Vậy hắn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích là vì cái gì?
Trác Thanh Phong cảm giác đầu mình không đủ dùng, lại hỏi tiếp:
- Chờ một chút, tên kia là Luyện Dược Sư Ngũ quốc, một nơi hẻo lánh trong cảnh nội Huyền Châu sao? Ta nhớ Đan các ở chỗ đó cũng thuộc quản hạt của Đan các Đại Uy vương triều ta nha, dường như chỉ cần đạt tới Luyện Dược Sư tam phẩm đỉnh phong là có thể tới đó làm Các chủ, vị Luyện Dược Sư thiên tài đang khiêu chiến kia là mấy phẩm vậy?
- Có thể trực tiếp vượt Nghi Nan thạch bích thì ít nhất cũng phải là Luyện Dược Sư lục phẩm hậu kỳ. Từ khi nào Ngũ quốc có Luyện Dược Sư mạnh như vậy chứ?
Trác Thanh Phong không hiểu ra sao, nhíu mày thầm nói.
Hứa Bác xoa mồ hôi lạnh một chút, nói:
- Các chủ, đẳng cấp Luyện Dược Sư đã được chứng thực của vị bằng hữu kia là tam phẩm, thế nhưng thiên phú của người này cực cao, trước đó thuộc hạ đã từng tiến cử người này làm tuyển thủ tham dự Luyện Dược Sư đại hội trong Bách Triều chi địa lần này của Đại Uy vương triều chúng ta.
- Luyện Dược Sư tam phẩm mà cũng có dũng khí khiêu chiến ta sao?
Gân xanh trên trán Trác Thanh Phong nổi lên, hắn lạnh lùng nói:
- Hứa Bác, ngươi đang nói đùa sao?