(Nghi Nan thạch bích: Vách đá ghi những vấn đề khó hiểu)
- Đương nhiên là không rồi.
Cố Huân xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút, nói:
- Nếu Hứa Bác trưởng lão muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, vậy thuộc hạ thân là chưởng Các quản sự không có lý do gì để ngăn cản. Chỉ là xin Hứa Bác trưởng lão suy nghĩ cho kỹ thì hơn.
Cố Huân có thể khẳng định, chỉ cần Hứa Bác trưởng lão khiêu chiến Nghi Nan thạch bích thì nhất định sẽ làm kinh động tới Các chủ Trác Thanh phon. Đến lúc đó Hứa Bác trưởng lão chịu thiệt thì người làm chưởng Các quản sự như hắn cũng không có quả ngon để ăn.
- Điểm này không cần Cố Huân quản sự ngươi quan tâm.
Hứa Bác thản nhiên nói.
Cố Huân thấy Hứa Bác không nghe lời khuyên của mình, mà hắn cũng không thể làm gì khác hơn cho nên đành cắn môi, mở cổng Nghi Nan thạch bích ra.
- Hứa Bác trưởng lão, xin ngươi suy nghĩ cho kỹ. Một khi đi vào, đồng hồ khiêu chiến sẽ vang lên, đến lúc đó sẽ không thể quay đầu được nữa.
Trên mặt Cố Huân mang theo vẻ tâm thần bất định, cố gắng khuyên bảo.
Lúc này, động tĩnh ở bên này đã hấp dẫn rất nhiều Luyện Dược Sư và khách nhân ở trong đại sảnh. Một ít người hiểu rõ Nghi Nan thạch bích biết Hứa Bác trưởng lão muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, cả đám đều kinh ngạc đến ngây người.
Tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía nơi này.
Một ít người không hiểu Nghi Nan thạch bích, sau khi nghe kẻ khác giải thích cũng hoảng sợ.
- Hứa Bác trưởng lão của Đan các chuẩn bị khiêu chiến chức vị Các chủ? Đây chính là chuyện lớn nha.
Chỉ một lát sau, cơ hồ toàn bộ các Luyện Dược Sư trong đại sảnh Đan các đều xúm lại, ầm ĩ nghị luận, náo động không thôi.
Cố Huân quản sự khẩn trương nhìn Hứa Bác, rất là hy vọng Hứa Bác sẽ thay đổi quyết định.
- Tiểu huynh đệ, cổng vào Nghi Nan thạch bích đã mở ra, nếu tiểu huynh đệ muốn khiêu chiến thì mau đi vào.
Nhìn thấy Võ giả chung quanh càng ngày càng nhiều, Hứa Bác nói.
- Cái gì, Hứa Bác trưởng lão, không phải ngươi muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích mà là tiểu tử này sao?
Cố Huân sững sờ, vội vàng nói.
- Đúng, chính là tiểu huynh đệ Tần Trần, người ta bảo đảm.
Hứa Bác trưởng lão gật đầu.
- Không được.
Sắc mặt Cố Huân lập tức thay đổi, tức giận nói.
Trước đó hắn còn tưởng rằng Hứa Bác muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích. Cho dù có một chút đường đột, thế nhưng ít nhất Hứa Bác cũng là trưởng lão có số má trong Đan các, cho dù không thông qua thì cũng có thể giải thích một chút với Các chủ đại nhân.
Thế nhưng lúc này lại là đệ tử Ngũ quốc Tần Trần khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, dù có đánh chết thì hắn cũng không đồng ý chuyện này.
Không phải là nói đùa sao?
Chỉ là một Luyện Dược Sư tam phẩm mà cũng dám đi khiêu chiến Nghi Nan thạch bích?
Nếu như để cho đối phương đi vào, như vậy hắn coi đương nhiệm Các chủ Đan các là cái gì chứ? Chẳng lẽ Các chủ Đan các còn không bằng một tên Luyện Dược Sư tam phẩm hay sao?
Sau khi Các chủ biết tin, dưới cơn giận dữ, rất có thể sẽ giết hắn để hả giận a.
- Vì sao không được, căn cứ theo quy định của Đan các, Nghi Nan thạch bích này, chỉ cần là Luyện Dược Sư, đồng thời có trưởng lão Đan các bảo đảm là có thể khiêu chiến. Mặc dù người này là Luyện Dược Sư Ngũ quốc, thế nhưng Đan các Ngũ quốc lại thuộc phạm vi quản hạt của Đan các Đại Uy vương triều. Huy hiệu Luyện Dược Sư của người này cũng là do Đan các Đại Uy vương triều ta phát, hiện tại cộng thêm lão phu bảo đảm, vì sao không thể khiêu chiến chứ? Buồn cười.
Hứa Bác lạnh lùng nhìn Cố Huân.
Cố Huân á khẩu không trả lời được.
Quả thực dựa theo quy định, Tần Trần có tư cách để khiêu chiến, thế nhưng thực tế rành rành ra đó, đây rõ ràng là trò cười a.
- Hứa Bác trưởng lão, tuy rằng nói như vậy. Thế nhưng người này chỉ là đệ tử Ngũ quốc, hơn nữa mới chỉ là tam phẩm, ngươi để hắn vượt Nghi Nan thạch bích chẳng phải đã coi Nghi Nan thạch bích là trò trẻ con hay sao.
Cố Huân nóng nảy nói, sắp phát điên tới nơi.
- Không sao cả, tiểu huynh đệ, ngươi vào đi.
Hứa Bác lười để ý Cố Huân, trực tiếp nói với Tần Trần.
Trên thực tế không cần Hứa Bác nói thì Tần Trần đã đi tới cổng vào Nghi Nan thạch bích. Cố Huân muốn tiến lên phía trước ngăn cản, thế nhưng lại bị Hứa Chính ngăn lại, lúc này Tần Trần đã đi vào phòng khiêu chiến của Nghi Nan thạch bích, thân thể của hắn cũng lập tức biến mất.
Đ-A-N-G... G!
Sau một khắc, một tiếng chuông to lớn vang trọng trong toàn bộ Đan các, tiếng chuông hùng hậu mà nặng nề, rất có lực xuyên thấu, không chỉ truyền khắp Đan các mà thậm chí ngay cả rất nhiều kiến trúc ở bên ngoài Đan các cũng có thể nghe thấy rõ ràng, thanh âm lan xa ba dặm.
- Xong.
Sắc mặt Cố Huân tái nhợt, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đã xụi lơ xuống.
Tiếng chuông ban nãy chính là tiếng chuông phát động Nghi Nan thạch bích, giống nh muốn nói cho toàn bộ người của Đan các biết có người muốn vượt Nghi Nan thạch bích, khiêu chiến Các chủ.
Tiếng chuông vừa vang lên, khiêu chiến Nghi Nan thạch bích bắt đầu, bất kỳ một ai cũng không được ra tay ngăn cản, cho dù là đương nhiệm Các chủ cũng như vậy.
Sưu sưu sưu!
Sau khi tiếng chuông vang lên, toàn bộ Đan các đều bị kinh động, trong nháy mắt có từng vị cường giả mang theo khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở trong đại sảnh.
Chính là một ít trưởng lão bế quan luyện đan ở trong Đan các, sau khi nghe được tiếng chuông lập tức chạy tới nơi này.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này ở ngoài Đan các, mấy người Dật Thần vừa mới rời đi đang ngoan ngoãn cung kính đi theo mấy tên trưởng lão khí thế bất phàm đi vào Đan các, sau khi nghe được tiếng chuông, cả đám kinh ngạc không thôi.
- Sư tôn, ban nãy là tiếng gì vậy?
Người đi ở phía trước chính là Kim Nguyên trưởng lão, sau khi nghe thấy Dật Thần bị bắt nạt, hắn lập tức đến ra mặt thay cho Dật Thần.
- Dường như là tiếng chuông của Nghi Nan thạch bích.
Kim Nguyên và mấy tên trưởng lão bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Bọn hắn vội vàng đi vào Đan các, đi tới chỗ mọi người đang vây xem.
- Hứa Bác, sao hắn...
Nhìn thấy Hứa Bác đứng ở cửa, trong con ngươi của Kim Nguyên hiện lên một chút u ám, đồng thời còn có một tia kinh dị.
- Đã xảy ra chuyện gì, không phải người Lãnh gia đã nói Hứa Bác không sống được vài ngày nữa hay sao? Sao hiện tại lại sinh long hoạt hổ đứng ở chỗ này như vậy chứ?
Trong lòng Kim Nguyên cả kinh mang theo ánh mắt oán độc tiến lên phía trước.
Lập tức cả đại sảnh Đan các chật kín người, ầm ĩ không thôi.
Những vị trưởng lão nghe thấy tiếng chuông mới chạy tới đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, trên mặt vô cùng nghi hoặc, đang chuẩn bị tiến lên hỏi thì..
Sưuu!
Một đạo khí tức làm cho người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện, từ trên đỉnh đầu mọi người truyền đến, ngay sau đó đã có một vị lão giả người mặc áo bào Luyện Dược Sư xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
- Các chủ Trác Thanh Phong...
Nhìn thấy người này, cơ hồ tất cả Luyện Dược Sư có thân phận ở đây đều run rẩy, trong lòng thầm giật mình.
Người này chính là Trác Thanh Phong, đương nhiệm Các chủ của Đan các Đại Uy vương triều, quanh năm giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cơ hồ rất ít khi lộ diện.
Lúc này, trên mặt hắn mang theo vẻ giận dữ, sắc mặt u ám tới mức đáng sợ, trong nháy mắt đã đi tới giữa đám người.
- Bái kiến Các chủ.
Bao gồm cả Hứa Bác, sắc mặt của tất cả trưởng lão đại biến, đều cung kính hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khoát khoát tay không để ý đến mọi người đang hành lễ, Trác Thanh Phong âm trầm, lạnh giọng hỏi. Trong giọng nói ẩn chứa lửa giận kinh người. Trước đó hắn đang bế quan luyện chế, trạng thái rất tốt, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuông thật lớn vang lên phá hủy trạng thái của hắn. Mà lò đan dược vốn đang rất tốt của hắn cũng bị hủy, bảo sao hắn không tức giận cơ chứ?