- Tổng bộ Đan các kiểm nghiệm sao?
- Trả lời lung tung thì sẽ nghiêm trị Đan các bản địa?
Trong nháy mắt Hứa Chính sửng sốt.
Nói như vậy, trừ phi là hoàn toàn chắc chắn, bằng không tùy ý vượt Nghi Nan thạch bích sẽ rất dễ bị tổng bộ nghiêm trị.
Khó trách tất cả mọi người lại kinh ngạc như thế, hắn cũng nghe nói qua, đương nhiên Các chủ Đan các Trác Thanh Phong đến thế lực còn cao hơn nữa. Đồng thời cũng một lòng muốn trở về phân bộ Đan các Bắc Thiên vực a.
Nếu là như vậy, sau khi nghiêm trị, Trác Thanh Phong muốn trở về còn khó hơn nữa.
Dưới cơn giận dữ, Trác Thanh Phong sẽ đối xử với đại ca như thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Trần thiếu, không phải ngươi muốn khiêu chiến Nghi Nan thạch bích đó chứ?
Tiêu Nhã không nhịn được nói.
Tần Trần gật đầu:
- Đây là một bộ phận trong kế hoạch của ta, chỉ có như vậy thì mới có thể đặt chân ở trong Đại Uy vương triều này được.
- Trước tiên không nói tới việc ngươi có đáp được hay không. Coi như đáp được, thậm chí là trả lời được hai vấn đề, trở thành Các chủ tân nhiệm của Đan các, đợi đến khi tổng bộ Đan các kiểm nghiệm, lại phái người đến chấp hành, ít nhất cũng mất hai ba tháng.
Tiêu Nhã biết, Tần Trần đến Đan các là vì muốn đối kháng với Lãnh gia, bảo vệ đám người U Thiên Tuyết.
Nếu hắn thực sự trở thành Các chủ Đan các thì quả thực sẽ có địa vị như vậy. Thế nhưng dựa theo thời gian nhanh nhất để tính thì cũng cần hai ba tháng. Nếu Lãnh gia muốn trả thù thì sao bọn họ có thể chờ lâu như vậy được chứ. Chỉ sợ còn chưa đợi bổ nhiệm xuống thì đám người Tần Trần đã bị Lãnh gia nhằm vào rồi.
- Điểm này ta đã có dự định, chỉ cần ta có thể vượt qua Nghi Nan thạch bích là được rồi.
Tần Trần trầm giọng nói.
Sao hắn lại không biết mấy vấn đề này cơ chứ, chỉ là hắn cũng không vì việc trở thành Các chủ Đan các đời tiếp theo mà đi khiêu chiến Nghi Nan thạch bích, mà là có mục đích khác.
- Tiêu Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy Tiêu Nhã và Tần Trần đối thoại, Hứa Bác trưởng lão nghi hoặc hỏi.
- Sư tôn, là như thế này...
Tiêu Nhã nhìn Tần Trần, thấy Tần Trần không phản đối, lúc này nàng mới nói rõ chân tướng một lần.
Khi dnd Hứa Bác nghe thấy Tần Trần dẫn người tới diệt thế gia Phùng gia của Hoàng thành, ba người bọn họ kinh ngạc đến ngây người.
- Chuyện này...
Hứa Chính hoảng sợ nhìn Tần Trần, không nghĩ tới Tần Trần lại là tồn tại đáng sợ như thế. Mà Vương Trung lại bị hù dọa tới mức hai chân như nhũn ra, nghĩ đến việc lúc trước bản thân mình năm lần bảy lượt phẫn nộ đòi ra tay với Tần Trần, trong lòng hắn lập tức sợ hãi.
Bản thân đắc tội với một sát nhân cuồng ma như vậy, một khi đối phương giận dữ thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng không còn.
- Không nghĩ tới trong khoảng thời gian ta bệnh nặng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tiêu Nhã đã từng nói với ta về mấy người Ngũ quốc các ngươi, truyền thừa Cổ Nam Đô mà bọn họ lấy được đã trở thành thịt béo trong mắt của các thế lực lớn trong Hoàng thành. Phùng gia là thế gia dưới trướng Lãnh gia, hành động của bọn chúng không thể đại biểu cho ý chí của một mình Phùng gia, sau lưng tất có mệnh lệnh của Lãnh gia. Mà những thế lực khác trong Hoàng thành lại cho phép Phùng gia dưới trướng Lãnh gia xuất thủ với đệ tử Ngũ quốc, rất hiển nhiên Lãnh gia đã âm thầm đạt thành thoả thuận với những thế lực khác trong Hoàng thành. Mà ngươi diệt Phùng gia, chỉ sợ thế lực mà ngươi đắc tội không chỉ có Lãnh gia mà còn có những thế lực khác trong Hoàng thành nữa.
Sắc mặt Hứa Bác trưởng lão cực kỳ ngưng trọng.
Hắn tinh mắt cỡ nào cơ chứ, tuy là mấy tháng nay bị bệnh liệt giường, hế nhưng hắn vẫn có thể lập tức phân tích ra mọi chuyện.
- Nếu như chỉ có Lãnh gia thì có lẽ ta còn có thể bảo vệ được các ngươi. Thế nhưng hiện tại sau khi ta bị bệnh nặng, quyền hành trong Đan các đã bị Kim Nguyên trưởng lão đoạt đi rất nhiều, các trưởng lão ủng hộ ta không còn mấy người. Lại thêm quan hệ của Kim Nguyên trưởng lão và Lãnh gia cực kỳ thân mật, lại được các thế lực khác trong Hoàng thành ủng hộ. Lão phu bảo vệ một mình ngươi còn được, còn bảo vệ tất cả người Ngũ quốc, khó!
Hứa Bác thở dài, cảm thấy vô lực.
Tuy là Đan các cao quý, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một vị trưởng lão, không có cách nào quyết định được quá nhiều nhiều.
- Hứa Bác trưởng lão, chuyến này ta tới đây cũng không phải là muốn các hạ che chở, chỉ cầu các hạ có thể bảo đảm cho ta vượt Nghi Nan thạch bích là được. Chuyện còn lại các hạ không cần để tâm làm gì.
Tần Trần mở miệng nói.
Hắn cũng biết năng lực của Hứa Bác trưởng lão, cho nên cũng không đặt hy vọng ở trên người kẻ này.
- Vượt Nghi Nan thạch bích sao? Tốt, không thành vấn đề.
Sau khi biết tình cảnh của Tần Trần, không có chút do dự nào, Hứa Bác trưởng lão lập tức đồng ý yêu cầu của Tần Trần.
Trước tiên không nói tới việc tính mạng của hắn còn ở trong tay Tần Trần, chưa thể loại bỏ hết độc tố. Chỉ riêng việc Tần Trần cứu mạng hắn cũng đã khiến hắn phải toàn lực giúp đỡ đối phương rồi. Bởi vì hắn không phải là loại người tri ân không báo đáp a.
Coi như vì vậy mà đắc tội với Các chủ thì sao chứ. Nếu không có Tần Trần thì có lẽ bây giờ hắn vẫn phải nằm ở trên giường, chỉ có thể thống khổ chờ chết mà thôi.
- Được, trừ chuyện này ra ta còn muốn một ít tư liệu của Các chủ đương nhiệm Trác Thanh Phong, bao gồm tu vi, tạo nghệ luyện dược, cùng với các loại tin tức về việc vì sao hắn lại bị trục xuất đến Đại Uy vương triều...
Tần Trần kích động nói.
- Ngươi còn muốn tư liệu của Các chủ đại nhân sao?
Trong lòng Hứa Bác hoài nghi, không hiểu trong hồ lô của Tần Trần có bán thuốc gì, thế nhưng hắn vẫn lên tiếng:
- Không thành vấn đề. Thế nhưng ta cũng không tiếp xúc quá nhiều với Các chủ đại nhân cho nên cũng không biết được quá nhiều tin tức, thế nhưng tư liệu cơ bản vẫn phải có. Không biết tiểu huynh đệ định vượt Nghi Nan thạch bích lúc nào?
- Bây giờ.
Tần Trần trầm giọng nói.
Thứ bây giờ hắn thiếu nhất chính là thời gian.
- Bây giờ sao?
Hứa Bác ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vậy tiểu huynh đệ đi theo ta.
Dứt lời, Hứa Bác một mặt nói cho Tần Trần biết một ít tư liệu của Các chủ đương nhiệm Trác Thanh Phong, một mặt mang theo Tần Trần nhanh chóng đi tới đại sảnh Đan các.
Rất nhanh mọi người đã đi tới đại sảnh
.
- Đây không phải là Hứa Bác trưởng lão sao?
Nhìn thấy Hứa Bác bệnh nặng nhiều ngày xuất hiện trong đại sảnh, rất nhiều Luyện Dược Sư và nhân viên đều kinh ngạc đến ngây người, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cố Huân quản sự đâu? Bảo hắn tới gặp ta.
Nghi Nan thạch bích ở phía sau đại sảnh Đan các, sở dĩ tổng bộ Đan các đặt ở nơi này là vì muốn khích lệ tất cả Luyện Dược Sư.
Muốn khảo hạch Nghi Nan thạch bích thì nhất định phải thông qua chưởng Các quản sự, bởi vì chỉ có chưởng Các quản sự mới có chìa khoá để mở Nghi Nan thạch bích.
- Hứa Bác trưởng lão, ngươi gọi ta sao?
Vội vã đi tới trước mặt Hứa Bác trưởng lão, Cố Huân khiếp sợ nhìn Hứa Bác trưởng lão, đồng thời cũng nhìn thấy đám người Tần Trần và Tiêu Nhã đang ở bên cạnh.
Những ngày gần đây, hắn nghe nói Hứa Bác trưởng lão sắp không chống đỡ được nữa, bây giờ nhìn qua, đâu giống như là một người sắp chết cơ chứ?
Không biết là tiểu tử nào rải ra lời đồn như vậy, rõ là hại chết người mà.
Lúc này trong lòng hắn âm thầm cẳm thấy may mắn, may mà trước đó không động thủ với Tần Trần và Tiêu Nhã, bằng không Hứa Bác trưởng lão sẽ không bỏ qua cho hắn. Mặc dù hắn là chưởng Các quản sự, thế nhưng sao có địa vị lớn bằng Hứa Bác trưởng lão cơ chứ?
- Lập tức mở Nghi Nan thạch bích ra cho ta.
Hứa Bác nhìn Cố Huân, trầm giọng nói.
Cố Huân sửng sốt.
- Hứa Bác trưởng lão, ngươi nói cái gì?
Hắn nghi ngờ, không biết có phải mình đã nghe lầm hay không.
- Mở Nghi Nan thạch bích ra, ngươi không nghe thấy sao?
Hứa Bác nhìn Cố Huân, thản nhiên nói.
Cố Huân biến sắc, xảy ra chuyện lớn rồi. Rốt cuộc Hứa Bác trưởng lão này bị làm sao vậy, sau khi bị bệnh nặng, nghe nói đã bị Kim Nguyên trưởng lão áp chế rất thảm, ngay cả đại đệ tử cũng bị ép bế quan.
Hiện giờ bệnh tình mới tốt một chút, không phải là không chấp nhận được thực tế nên mới phát điên như vậy đó chứ?
- Hứa Bác trưởng lão, ngươi chắc chắn chứ?
Cố Huân không nhịn được nhắc nhở.
- Sao vậy, khiêu chiến Nghi Nan thạch bích chỉ cần có trưởng lão bảo đảm là có thể tiến hành. Lão phu thân là trưởng lão Đan các, chẳng lẽ ngay cả một chút quyền lợi này cũng không có hay sao?
Hứa Bác lạnh lùng nhìn Cố Huân, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.