Vũ Thần Chúa Tể

Chương 710: Kim châm độ huyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

- Hứa Bác trưởng lão, tuy nói độc trên người ngươi không phải là vấn đề gì quá lớn. Thế nhưng trước khi phục dụng giải dược thì tốt nhất ngươi nên để Bản thiếu ép hết độc tố trên người ngươi ra ngoài. Bằng không hiện tại độc tố bên trong thân thể ngươi đã đi sâu đến lục phủ ngũ tạng. Nếu chỉ dựa vào đan dược, có lẽ không có mười ngày nửa tháng thì sẽ không thể khỏi hẳn được.

Thấy Tiêu Nhã rời đi, Tần Trần còn nói thêm một câu.

- Bức ra? Ép thế nào?

Hứa Bác dùng giọng nghi ngờ nói.

- Đương nhiên là phải có cách rồi.

Tần Trần mỉm cười nói:

- Nếu như Hứa Bác trưởng lão tin lời nói của Bản thiếu thì Bản thiếu sẽ lập tức bức độc ra cho ngươi.

Thiên Thiền Hóa cốt tán ở trong Đại Uy vương triều cũng được coi là độc vật cao cấp nhất, thế nhưng ở trong mắt của Tần Trần lại không đáng kể một chút nào, hắn có cách để bức loại độc này ra khỏi cơ thể.

- Nếu tiểu huynh đệ là người do Tiêu Nhã tiến cử, đương nhiên là lão phu phải tin rồi.

Hứa Bác trưởng lão cũng hào sảng, không chút do dự nói.

- Đã như vậy thì mời Hứa Bác trưởng lão thả lỏng người, ngồi xếp bằng xuống.

Tần Trần nói.

- Đại ca,để ta tới giúp huynh.

Hứa Chính vội vàng đi lên phía trước.

- Khỏi cần.

Hứa Bác khoát khoát tay, tự khoanh chân ngồi xuống:

- Xin tiểu huynh đệ ra tay.

- Được!

Tần Trần gật đầu, sau một khắc thanh kiếm rỉ thần bí đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, hàn ý lạnh lẽo tản mát ra, hắn nhanh chóng đâm một kiếm về phía đỉnh đầu của Hứa Bác.

Sưu!

Kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt đã đi tới trước người Hứa Bác.

Hứa Chính vốn có chút chờ mong lập tức biến sắc, trong lúc vội vàng đột nhiên xuất thủ, trong nháy mắt đã ngăn cản kiếm quang của Tần Trần lại.

Chỉ nghe đinh một tiếng, kiếm khí sắc bén vọt tới, Hứa Chính ngẩn ra, uy lực của một kiếm này lại không mạnh như trong tưởng tượng của hắn.

Tần Trần nhướng mày, nói:

- Hứa Chính tiền bối, ta đang muốn trừ độc cho Hứa Bác trưởng lão, vì sao ngươi lại ngăn cản ta?

- Trừ độc?

Hứa Chính không nói gì.

Ánh mắt nhìn Tần Trần, giống như nhìn quái vật vậy.

Hắn biết Tần Trần muốn trừ độc, thế nhưn trừ độc thì trừ độc, sao lại cầm kiếm trực tiếp đâm đại ca hắn cơ chứ, cách trừ độc này quá là kỳ lạ a.

Tiểu tử này nghĩ mọi người là kẻ ngu hay sao?

Lúc đầu thân thể đại ca suy yếu, hiện tại lại tán đi chân lực. Như vậy một khi kiếm này hạ xuống, độc chưa trừ thì có lẽ đại ca đã bị một kiếm này xuyên thủng người rồi.

- Được rồi, sư tôn, người cũng đã nhìn thấy rồi đó. Người này không phải là người tốt lành gì cả, cái gì mà Thiên Thiền Hóa cốt tán cơ chứ? Người này nói nhiều như vậy, rốt cục hiện tại đã để lộ chân tướng, hắn chỉ muốn giết sư tôn mà thôi.

Vương Trung cũng kích động, tức giận nói.

- Có phải các hạ nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?

Hứa Chính lạnh lùng nhìn Tần Trần, trầm giọng nói.

- Hứa Bác trưởng lão, ngươi không tin ta sao?

Tần Trần không để ý đến hai người mà nhìn về phía Hứa Bác, nói tiếp:

- Nếu như Hứa Bác trưởng lão không tin Bản thiếu, vậy Bản thiếu không ra tay cũng được. Dù sao độc là ở trên người thể ngươi chứ không ở trên người ta a.

Phương pháp trừ độc mà Tần Trần muốn dùng là kim châm độ huyệt, lợi dụng chân lực để kích động huyệt vị của Hứa Bác, sau đó ép độc tố ra khỏi cơ thể.

Chỉ là hiện tại ở trên người hắn không châm cho nên hắn mới đổi thành thanh kiếm rỉ thần bí mà thôi.

Dùng tu vi của Tần Trần, hiệu quả khi dùng thanh kiếm rỉ thần bí kia so với kim châm cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là hắn cũng không muốn giải thích chuyện này, dù sao có nói ra thì đám người Hứa Chính cũng không tin tưởng, ngược lại còn làm cho mọi chuyện càng phiền phức hơn mà thôi.

Dù sao việc sử dụng kiếm để thay kim châm độ huyệt, chuyện này nói cho bất cứ người nào nghe thì bọn họ cũng không tin a.

- Hứa Chính, ngươi lui ra đi, ta tin tưởng vị tiểu huynh đệ này.

Hứa Bác nhìn Tần Trần, cũng từ tốn nói.

- Đại ca!

Hứa Chính lập tức lên tiếng.

- Yên tâm, nếu tiểu huynh đệ muốn giết ta thì ban nãy đã có cơ hội rồi, sao lại đợi đến hiện tại, quang minh chính đại giết ta như vậy cơ chứ?

Hứa Bác trưởng lão trầm giọng nói.

- Chuyện này...

Hứa Chính do dự.

- Yên tâm, không có việc gì đâu. Tiểu huynh đệ, cứ việc ra tay đi.

Hứa Bác nhìn Tần Trần rồi lãnh đạm nói.

Quả thật, thân là Luyện Dược Sư lục phẩm, Hứa Bác cũng không đoán được Tần Trần muốn làm cái gì.

Nói trong lòng không có nghi hoặc, nhất định là giả.

Thế nhưng, từ trong ánh mắt của Tần Trần hắn không nhìn thấy một chút ý tứ âm hiểm gì. Nếu có chỉ là bình tĩnh và nhu hòa mà thôi. Hơn nữa, khi Tần Trần xuất kiếm hắn cũng không cảm nhận được một chút sát ý mảy may nào cả.

- Được, vậy ta chuẩn bị xuất thủ đây.

Giọng nói vừa dứt, Tần Trần không do dự nữa, thanh kiếm rỉ thần bí trên tay phải đột nhiên huyễn hóa ra vô số đạo kiếm quang, sưu sưu sưu, kiếm quang đầy trời giống như mưa trút xuống người Hứa Bác.

Thấy thế, Hứa Chính ở bên cạnh nắm chặt tay, người căng cứng, khẩn trương tới mức hít thở không thông.

Chân lực trong cơ thể hắn được ngưng tụ đến mức tận cùng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay, một khi Tần Trần thực sự muốn giết đại ca hắn thì hắn sẽ lập tức xuất thủ.

Thế nhưng hắn biết, nếu như Tần Trần muốn giết đại ca hắn thật thì dù phản ứng của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không kịp, có lẽ khi hắn xuất thủ thì đại ca hắn đã mất mạng rồi.

Vì vậy hiện tại hắn chỉ có thể âm thầm cầu khẩn, Tần Trần đang trừ độc thay đại ca thật.

Phốc phốc phốc!

Chỉ thấy vô số đạo kiếm quang như là mưa rơi vào trên người Hứa Bác trưởng lão, sau một khắc, Tần Trần thu kiếm lại, thu thanh kiếm rỉ thần bí vào nhẫn trữ vật, lẳng lặng đứng ở một bên.

Hứa Chính đang vô cùng khẩn trương sửng sốt, hỏi một câu:

- Tiểu huynh đệ, sao ngươi không trị liệu nữa?

Tần Trần dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, hỏi:

- Trị liệu? Ta đã hoàn tất trừ độc, còn trị liệu cái gì nữa?

Cái gì, đã xong rồi sao?

Người run rẩy, thiếu chút nữa Hứa Chính đã ngã xuống, thậm chí còn có xúc động muốn khóc lên.

Đại ca, ban nãy ngươi mới chỉ vung tay một cái mà đã hoàn tất trừ độc rồi sao? Mới vừa rồi ngươi còn nói Thiên Thiền Hóa cốt tán khủng bố như vậy, từ lúc nào việc trừ độc lại trở nên đơn giản như vậy chứ?

Nếu đơn giản như vậy, sao mấy ngày qua đại ca lại thống khổ, thiếu chút đã mất mạng a.

Vương Trung cũng vô cùng phẫn nộ, thầm nghĩ trong lòng: Rõ ràng là tiểu tử này đang lừa gạt người khác, ta phải vạch trần hắn.

Vừa mới chuẩn bị nhảy ra mắng mỏ thì hắn đã nghe thấy tiếng thở thật dài vang lên.

Phù!

Trên giường, Hứa Bác thở ra một hơi thật dài. Hơi thở này của hắn lâu dài, không ngờ lại còn có màu đen nhạt, giống như đang phun ra từng đạo sương mù màu đen vậy, cả phòng lập tức tràn ngập mùi tanh hôi.

Mà sau khi phun ra sương mù màu đen, sắc mặt Hứa Bác càng ngày càng hồng nhuận, đến cuối cùng sắc mặt uể oải trở thành tinh thần sáng láng, toàn thân tản mát ra sinh cơ cuồn cuộn.

- Đám sương mù màu đen này chính là Thiên Thiền Hóa cốt tán ở trong cơ thể của Hứa Bác trưởng lão, không thể để cho những độc tố này tản mát ra ngoài, hại người hại mình.

Tần Trần tiến lên một bước, chân lực trong tay đột nhiên hóa thành lửa, thiêu đốt đám sương mù màu đen thành hư vô, trong không khí tràn ngập mùi khét.

- Cảm ơn ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, lão phu suốt đời khó quên a.

Sau một lát, Hứa Bác từ trên giường nhảy xuống, cung kính hành lễ với Tần Trần rồi nói một câu.

Khí tức của hắn dài lâu, hành động mạnh mẽ, đâu giống như bị bệnh nặng mà giống như đang hồi xuân vậy.

Hít!

Hứa Chính hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần.

Khỏi, không ngờ lại khỏi thật.

Bệnh nan y quấy nhiễu đại ca mấy tháng, cơ hồ không có cách nào trị được lại bị thiếu niên này giải quyết một cách đơn giản? Chuyện này hắn không thể tin nổi, dù làm thế nào cũng không tin được mọi chuyện là sự thật!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)