- Hơi khó đối phó!
Tần Trần nhíu mày, nếu như chỉ là Địa cấp sơ kỳ và trung kỳ thì vẫn còn tốt, nhưng có cường giả Địa cấp đỉnh phong như Tần Dũng thì lại có chút vướng tay chân.
Hơn nữa vạn nhất có người tổn thương được mẫu thân thì sẽ là phiền toái lớn.
- Chuyện đã đến nước này, muốn tìm cứu viện đã không còn kịp, tuy Tần Dũng có hơi phiền toái, nhưng không phải không có cách đối phó. Huống chi đối phương đã phân tán ra, vậy thì đầu tiên là giải quyết sát thủ ở chỗ của mẫu thân.
Mắt Tần Trần sáng lên, lập tức làm ra quyết định, sau đó cả người lặng lẽ bám theo.
Tần Trần thao túng tinh thần lực cấp một hậu kỳ, giống như một tầng lá mỏng bao trùm người của hắn, khiến cho người ta căn bản không thể nào phát hiện ra.
Chỗ hắn đuổi đến đầu tiên chính là nơi hai gã sát thủ đang đi về gian phòng của Tần Nguyệt Trì.
Hai người này một tên là Địa cấp trung kỳ, một tên là Địa cấp sơ kỳ. Bọn họ hành động rất cẩn trọng, như mèo đi đêm, lặng lẽ không tiếng động.
Trong bóng đêm Tần Trần nhanh chóng tiếp cận.
- Chuyện gì xảy ra?
Sát thủ Địa cấp trung kỳ chấp hành nhiệm vụ ám sát quanh năm, vì thế cảm giác rất nhạy cảm. Đang đi bỗng cảm giác được xung quanh có một tia dị dạng, như có đồ vật kỳ quái đang theo dõi hắn một cách âm thầm. Lúc này hắn dừng bước, nhìn về sau lưng.
Phía sau vắng vẻ, một màu đen kịt, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nhưng cảm giác không yên trong đầu hắn không sao tan được.
Loại cảm giác này rất nhạt, quanh quẩn trong não hải, căn bản là không đoán ra được nguyên do.
- Làm sao vậy Ảnh Tam?
Một gã sát thủ khác thấy hắn dừng bước thì không nhịn được nghi hoặc hỏi.
- Dường như phụ cận có người.
Ảnh Tam trầm giọng nói, ánh mắt như lợi kiếm quét về bốn phía, lấp lánh như tinh thần.
- Không thể nào, ngoại trừ chúng ta ở đây thì còn có ai khác được?
Một gã sát thủ khác bị dọa giật mình, vội vàng cảm giác xung quanh, muốn cố gắng phát hiện ra cái gì, chỉ là khắp nơi đều vắng vẻ, không có gì cả:
- Cảm giác của ngươi không có sai chứ?
- Hẳn là cảm giác của ta sai?
Ảnh Tam nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện loại cảm giác này vậy mà đột nhiên biến mất. Nhưng hắn vẫn lo lắng, ánh mắt tràn ngập hàn ý lạnh lùng quét mắt những chỗ đen kịt chung quanh, cảm giác của hắn bao phủ bốn phía, đảo qua từng tấc từng tấc đất.
- Cảm giác của tên gia hỏa này thật nhạy cảm, vậy mà có thể nhận ra được dị thường, xem ra là một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Lòng tức giận trong Tần Trần càng nặng, Tần gia vì đối phó hai mẹ con hắn vậy mà tìm đến sát thủ chuyên nghiệp.
Hắn thi triển bí pháp tinh thần lực, ẩn nấp vào trong đêm đen.
Từng đạo tinh thần lực vô hình, hòa vào đêm đen thành một thể, cảm giác của Ảnh Tam đảo qua trên người hắn nhưng giống như đảo qua không khí, không phát hiện được cái gì.
- Chắc là ta nghĩ nhiều rồi!
Phát hiện bốn phía không có thứ gì, Ảnh Tam thở phào một cái.
Hắn thu hồi cảm giác, nếu như không ngừng tản mác ra cảm giác thì trong đêm khuya sẽ rất dễ dàng kinh động đến người khác. Nếu để con mồi Tần Dũng muốn đối phó chạy trốn, thì chẳng những không lấy được tiền thuê, mà ngay cả hắn cũng sẽ có phiền toái.
- Ảnh Thất, ta tiến vào từ bên kia, ngươi vào bên này, rồi cùng đợi mệnh lệnh của cố chủ. Nếu như sau khi xuất thủ mà đối phương chạy thoát từ bên này thì nhất định phải ngăn lại, ngàn vạn lần không được thất thủ!
Ảnh Tam đến gần gian phòng của Tần Nguyệt Trì, hơi trầm ngâm nói.
- Chỗ này ta lo tốt, cứ yên tâm.
Ảnh Thất khẽ cười nói, hắn biết mục tiêu lần này chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, có năng lực gì chứ.
Sau khi Ảnh Tam nói xong thì lao đi.
Phủ đệ mà Tần Nguyệt Trì mua trong sân có trồng mấy cây cổ thụ to lớn, thân thể Ảnh Tam chớp hiện vài cái đã biến mất trong đêm tối.
Sát thủ gọi là Ảnh Thất thấy thế, lười biếng tựa vào trên một gốc cổ thụ, gắt gao tập trung lực chú ý vào trong phòng Tần Nguyệt Trì, chờ Tần Dũng phát tin tức động thủ.
Cơ hội tốt!
Thấy phía trước hai người tách ra, Tần Trần nhất thời vui vẻ
Trước đó hai người ở cùng một chỗ, hắn vẫn không có cơ hội ra tay, một khi hắn giết một người thì người thứ hai sẽ phát ra tiếng động rồi kinh động kẻ khác. Tần Dũng mang theo tất cả mọi người nhào lên thì tất nhiên hắn sẽ rơi vào thế nguy hiểm.
Nhưng nếu đơn độc đấu một tên mà nói, lại không có chút do dự nào, cho dù đối phương là võ giả Địa cấp cũng vậy.
Thân hình thoắt một cái, Tần Trần như quỷ mỵ lặng lẽ tiềm hành về một cây cổ thụ gần Ảnh Thất.
- Xảy ra chuyện gì?
Dưới cổ thụ, Ảnh Tần chăm chú nhìn gian phòng của Tần Nguyệt Trì, bỗng nhiên cảm giác được một tia khí tức dị dạng, hắn nhíu mày, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Giữa đêm khuya đen kịt, ngoài tiếng gió đêm thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạt, thì hoàn toàn không có vật gì.
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, lá cây bị ánh trăng chiếu vào, hóa thành bóng dáng sặc sỡ, như có bóng người đang lay động cành cây.
Không phải là do ta suy nghĩ nhiều đấy chứ? Ảnh Thất cười tự giễu, trong đêm tối này nào có nửa điểm dị dạng. Hắn quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm gian phòng của Tần Nguyệt Trì.
Không đúng!
Bỗng nhiên Ảnh Thất giật mình một cái, bắp thịt cả người nháy mắt căng cứng.
Hắn và Ảnh Tam đều là sát thủ, cảm giác rất nhạy bén, một người lầm thì còn có thể thông cảm, nói là thần kinh căng thẳng, nhưng sao có thể hai người đều lầm?
Phụ cận có người!
Ý niệm này vừa mọc lên thì bỗng nhiên Ảnh Thất cảm giác được một cổ sát khí phong tỏa bản thân, khí tức nguy cổ xông thẳng sống lưng, làm hắn cả kinh. Tay phải khoát lên chiến đao bên hông, không chút do dự rút đao ra khỏi vỏ, rồi bất ngờ trảm về phía sau.
Bạch!
Chiến đao màu đen như thiểm điện mang theo kình phong.
Thân là sát thủ, trên chiến đao của Ảnh Thất có một lớp sơn đen, lúc vung chém ra không có bất kỳ ánh sáng nào phản xa, như một tia chớp màu đen, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhưng sau khi một đao này vung ra thì hoàn toàn trống trơ, không có bổ tới cái gì, sau lưng vắng tanh, nào có vật gì.
- Là thứ quái quỷ gì thế?
Trái tim Ảnh Thất lạnh lẽo, hắn rõ ràng cảm giác được sát khí, vì cái gì vừa xoay người thì đã không có gì cả?
Ngay lúc Ảnh Thất ngây người, trên cành cây khô trên đỉnh đầu đột nhiên trợt xuống một nhân ảnh, chỉ nghe “Phốc một tiếng, trong đêm đen lóe lên một đạo hàn mang, lướt qua cổ Ảnh Thất.
Cổ Ảnh Thất bị cắt ra một vết máu, máu tươi phun không dừng. Ảnh Thất hoảng sợ trừng to hai mắt, há hốc mồm muốn nói gì, nhưng lại nói không được, sau đó ánh mắt chậm rãi ảm đạm, thân hình vô lực té ngã xuống đất.
Đến chết Ảnh Thất cũng không rõ hắn đã bị thứ gì công kích. Theo hắn tu luyện cho đến giờ này, người ám sát hắn không đến trăm cũng có mười mấy, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại công kích như vậy.
Có điều hắn sẽ không có cơ hội để hiểu rõ.
Mau lẹ đỡ lấy thân thể Ảnh Thất, để không cho hắn phát ra âm thanh khi ngã xuống, cả người Tần Trần hiện lên trong đêm đen rồi rơi xuống mặt đất.
- Cái thứ nhất.
Sau khi thành công, trong mắt của Tần Trần không có chút đắc ý nào, băng lãnh như huyền băng.
Hắn mau lẹ cởi y phục của đối phương mặc trên người mình, giả dạng thành hình dạng của Ảnh Thất.