Quá trình trị liệu này là việc bí ẩn, trừ ba người bọn hắn ra không có ai được biết. Trừ phi Tần Trần đã từng gặp mặt tất cả y sư và Luyện Dược Sư từng chẩn đoán qua cho Hứa Bác trưởng lão thì mới có thể hiểu rõ được như vậy.
Thế nhưng, đây là chuyện không có khả năng a.
Hơn nữa, coi như Tần Trần đã từng hỏi thăm qua tất cả Luyện Dược Sư thì cũng vô dụng, bởi vì có một ít đan dược trong này là do Hứa Bác trưởng lão tự mình dùng, cho nên sẽ không có ai biết được a.
Nhưng hiện tại, không ngờ Tần Trần lại biết rõ như thế, quả thực giống như là tận mắt nhìn thấy vậy.
Chuyện này làm cho người nghe vô cùng kinh sợ.
Tần Trần cũng khẽ lắc đầu nói:
- Thật ra vấn đề trên người Hứa Bác trưởng lão vốn không phải là vấn đề lớn. Thế nhưng trải qua quá trình trị liệu như vậy, Thiên Thiền Hóa cốt tán bên trong cơ thể ngươi đã chân chính thành hình, trong mấy loại đan dược đều ẩn chứa tài liệu của Thiên Thiền Hóa cốt tán, lại thêm nguyên nhân khí hải và công pháp của ngươi kết hợp lại mới có thể từ từ tạo thành một loại kịch độc vô hình. Người có thể thiết kế một cái bẫy liên hoàn như vậy, tuyệt đối là một chuyên gia dùng độc.
Trong nháy mắt dnd Hứa Bác trưởng lão cảm thấy cả người lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ướt sũng người.
Nếu như lời của Tần Trần là thật, như vậy tâm cơ của đối phương thật là đáng sợ, lợi dụng thương thế trên người hắn, sau đó không ngừng dẫn hắn vào con đường chết, từng chút một.
- Thế nhưng, Ma Dụ Phấn mà ngươi nói lúc trước là sao?
Hứa Bác trưởng lão cau mày nói.
- Đây cũng là vấn đề then chốt.
Tần Trần trầm giọng nói:
- Thiên Thiền Hóa cốt tán mà đối phương luyện chế ra, vì đề phòng bị phát giác ra là độc tố cho nên rất không hoàn chỉnh. Bản thân nó thiếu một loại thuốc dẫn, mà loại thuốc dẫn kia chính là Ma Dụ Phấn. Độc dược kia nhất định phải thường tiếp xúc với Ma Dụ Phấn thì mới có hiệu quả. Bằng không độc tố trên người ngươi sẽ tiêu tán từng chút một. Rất hiển nhiên đối phương đã hạ Ma Dụ Phấn ở trên người người này, làm cho độc tố trên người ngươi liên tiếp tăng lên. Khi đó thương thế trên người cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
- Mà y sư và Luyện Dược Sư tới khám cho ngươi, bởi vì trong cơ thể ngươi thiếu thuốc dẫn, độc tố và thuốc dẫn tách ra cho nên mới làm cho đối phương không thể kiểm tra ra được ngươi đã bị trúng độc thật. Vì thế cho dù là Luyện Dược Sư lục phẩm đỉnh phong tới đây thì cũng không thể phát hiện ra được mánh khóe này.
Sau khi giải thích Tần Trần, đám người Hứa Bác triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Không ngờ lại là như vậy?
Dù thế nào thì Hứa Bác cũng không tưởng tượng ra được, không phải bản thân hắn bị bệnh, mà là có người hạ độc, đồng thời thủ đoạn hạ độc lại cực kỳ bí ẩn, cực kỳ đáng sợ.
- Không có khả năng... sao có thể là ta hại sư tôn cơ chứ?
Lúc này Vương Trung tự lẩm bẩm, trên mặt mang theo vẻ khó tin. Hắn tức giận nhìn Tần Trần nói:
- Ngươi đừng có nói nhảm, cái gì mà Ma Dụ Phấn, cái gì mà Thiên Thiền Hóa cốt tán, tất cả đều là ngươi bịa ra, nói mau, rốt cuộc ngươi đến đây là có ý gì?
Vương Trung nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Tần Trần.
- Dừng tay.
Hứa Chính quát lạnh một tiếng, ngăn cản Vương Trung, trong con ngươi hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Lời Tần Trần nói, tuy là quỷ dị, thế nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Hứa Chính lại có bảy tám phần tin tưởng.
- Vương Trung, tại sao trên người ngươi lại có mùi hương kia?
Hứa Bác cũng nhìn về phía Vương Trung, quát lên một tiếng.
- Sư tôn, con...
- Nói!
- Mùi này, chắc là trên người Vũ Nhu.
Sắc mặt Vương Trung đỏ lên nói.
- Vũ Nhu?
Hứa Bác và Tiêu Nhã sững sờ:
- Ngươi nói là Vũ Nhu, đệ tử dưới trướng Ô Thụy Phong trưởng lão sao?
- Vâng, sư tôn. Sau khi người sinh bệnh, Vũ Nhu sư muội cũng rất lo lắng, bình thường đồ nhi vì muốn chữa khỏi cho sư tôn nên rất bận bịu. Bình thường Vũ Nhu sư muội sẽ tới giúp một chút, vì thường xuyên qua lại cho nên hai chúng con có chút quen biết. Mà mùi trên người còn là mùi ở trên người Vũ Nhu a.
Vương Trung đỏ mặt nói.
- Ha ha, hay cho một tên đồ đệ trung tâm, sư tôn bị bệnh nặng mà ngươi còn có tâm tư đi câu dẫn nữ nhân.
Tần Trần cười lạnh nói.
Vương Trung tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó? Sư tôn, người phải tin tưởng đệ tử, sao đệ tử có thể hạ người cơ chứ? Vũ Nhu sư muội cũng rất lo lắng cho thương thế của sư tôn a, sư tôn, người đừng tin hắn.
Vương Trung nóng nảy nói.
Tần Trần lắc đầu, đến lúc này mà người này còn không tin sư tôn hắn bị trúng độc.
- Nếu muốn biết đối phương có cố tình hạ độc ở trên người ngươi không cũng rất đơn giản. Bình thường công hiệu của Ma Dụ Phấn chỉ có thể duy trì bốn năm ngày, vì vậy muốn giữ vững độc của Thiên Thiền Hóa cốt tán thì nhất định đối phương phải tiếp tục thả Ma Dụ Phấn lên trên người ngươi. Ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút. Vào hai ba tháng trước, có phải vị Vũ Nhu này đột nhiên làm quen với ngươi, hơn nữa bốn năm ngày lại tới gặp ngươi một lần hay không?
Tần Trần cười lạnh nói.
Tần Trần vừa nói xong, thân thể Vương Trung đột nhiên run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ.
- Vương Trung, có phải là vậy hay không...
Hứa Bác nhìn thấy vẻ mặt của Vương Trung, hắn lập tức quát lạnh.
- Sư tôn, con… con...
Vương Trung lắp bắp, sắc mặt đại biến.
Trên mặt Hứa Bác hiện lên vẻ thống khổ, cả giận nói:
- Vương Trung, Ô Thụy Phong trưởng lão là người của Kim Nguyên trưởng lão, vậy mà ngươi lại đi lại với nàng ta, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Tần Trần cười lạnh nói:
- Có thể thế nào cơ chứ? Có lẽ Vương Trung này đã sớm có ý với vị Vũ nhu kia. Chỉ là trước đây người này không để ý tới hắn, thế nhưng lúc ngươi bị bệnh nàng ta đột nhiên lại có vài phần kính trọng với hắn, vì vậy hắn mới không cầm lòng được a. Ha ha, mỹ nhân kế, đối phương thật là biết tính toán.
Đối phương có thể hiểu rõ tình huống của Hứa Bác trưởng lão như vậy, tất nhiên phải có vô số chuẩn bị. Coi như không có Vương Trung thì bên kia cũng sẽ có phương pháp khác làm cho Hứa Bác trưởng lão đổ bệnh mà chết đi.
- Hay cho một tên Kim Nguyên, lòng dạ độc ác, đều là trưởng lão Đan các mà lại dám hạ độc thủ với ta như vậy.
Hứa Bác tức giận nói, miệng đột nhiên ho khan.
- Sư tôn.
Tiêu Nhã lo lắng đi lên phía trước, đồng thời cũng có chút nghi hoặc nói:
- Làm sao người biết là hành động của Kim Nguyên trưởng lão chứ?
- Hừ.
Ánh mắt Hứa Bác trở nên phát lạnh, nói:
- Trước đây Đan các Đại Uy vương triều chúng ta cũng không có độc sư gì cả. Chỉ là đoạn thời gian trước, không biết Lãnh gia đã chiêu mộ được một vị độc sư cực kỳ đáng sợ ở nơi nào, hắn đưa ra rất nhiều đan dược kiểu mới. Không ngừng chiếm lĩnh thị trường của Đan các chúng ta, áp chế sít sao. Theo ta được biết, Kim Nguyên trưởng lão và Lãnh gia có hợp tác tương đối gần, trong mấy năm qua Kim Nguyên vẫn muốn chưởng quản Đan các để tiện phối hợp với Lãnh gia chiếm lấy toàn bộ sinh ý đan dược trong Đại Uy vương triều. Mà chuyện này ta vẫn không đồng ý. Mà người có thể hiểu rõ ta như vậy, đồng thời còn có thể bố trí hạ độc như vậy chỉ có thể là Kim Nguyên và Lãnh gia giở trò mà thôi.
Tần Trần sững sờ, hắn cũng không nghĩ tới Kim Nguyên trưởng lão và Lãnh gia lại còn hợp tác với nhau. Dường như địch nhân của hắn lại thêm một người a.
- Trần thiếu, nếu ngươi đã biết sư tôn ta trúng độc gì, như vậy có thể giải được độc này hay không?
Tiêu Nhã vội vàng nhìn về phía Tần Trần.
Giờ khắc này, đám người Hứa Chính, Hứa Bác đều quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt toát ra vẻ nồng nhiệt.
- Ha ha. Loại độc này cũng không phải là không thể trị, chỉ là nó kết hợp với đặc tính thân thể của Hứa Bác trưởng lão cho nên mới làm cho loại độc này có một chút phức tạp mà thôi. Một khi hiểu rõ nguyên nhân, nếu muốn trị liệu, thật ra cũng không khó.
Nói đến đây, lúc này Tần Trần viết ra một toa thuốc rồi nói:
- Tiêu Nhã, chỉ cần ngươi tìm được những linh dược này thì ta tự tin có thể làm cho Hứa Bác trưởng lão lập tức khỏi hẳn.
- Được, ta lập tức đi chuẩn bị.
Mắt nhìn dược phương, Tiêu Nhã vui mừng, lập tức xoay người rời khỏi phòng luyện chế.