Vũ Thần Chúa Tể

Chương 706: Mười hô hấp.

Chương Trước Chương Tiếp

- Hứa Chính tiền bối, ngươi làm cái gì vậy? Sư tôn đã như vậy mà Tiêu Nhã vẫn mang người tới nơi này phá đám, rõ ràng là muốn làm cho sư tôn chết mà. Tiêu Nhã, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tại sao lại muốn dồn sư tôn vào chỗ chết như vậy cơ chứ?

Vương Trung phẫn giận dữ hét lớn, hai mắt đỏ lên.

- Vương Trung, chuyện này không phải như ngươi nghĩ. Người này là Tiêu Nhã mang tới chữa bệnh cho sư tôn ngươi, trước tiên cứ nghe Tiêu Nhã và tiểu tử này nói một chút đã.

Hứa Chính trầm giọng nói một câu.

Giờ khắc này, hắn đã tỉnh táo lại.

Có thể nhiều lần ngăn được công kích của mình, từ đó có thể thấy được tuy là Tần Trần trẻ tuổi, thế nhưng một thân thực lực lại mạnh tới đáng sợ a.

Nếu như hắn muốn giết Hứa Bác thì trước đó đã có cơ hội giết rồi. Thế nhưng tuy là đại ca vẫn mê man nằm đó, nhưng đã không còn phải lo lắng tới tính mạng nữa rồi.

Huống chi, Tiêu Nhã là ái đồ của đại ca, cũng là một trong những đồ đệ mà đại ca thưởng thức nhất, Hứa Chính cũng rất hiểu Tiêu Nhã. Hắn không tin Tiêu Nhã sẽ dẫn người tới để giết đại ca a.

Đổi một góc nhìn khác.

Coi như Tiêu Nhã muốn giết sư tôn nàng thật thì cũng có rất nhiều phương pháp, không cần phải dùng phương pháp trực tiếp như vậy ở trước mặt hắn. Như vậy sẽ dẫn tới phiền toái không đáng có nha.

- Tiểu tử này chữa bệnh cho sư tôn sao?

Trên mặt Vương Trung tràn ngập lửa giận, nói:

- Hứa Chính tiền bối, ngươi cũng tin sao? Chỉ bằng tiểu tử này mà có thể chữa bệnh cho sư tôn sao?

Vương Trung cực kỳ khinh thường nói.

- Tiêu Nhã, ta cần một lời giải thích.

Hắn nhìn Tiêu Nhã, sắc mặt lạnh lùng nói.

Tiêu Nhã mở miệng, thế nhưng không biết mình nên nói cái gì cho phải.

Trên thực tế nàng cũng không biết, tại sao Tần Trần lại có thể làm được chuyện này. Điều duy nhất nàng tin tưởng đó là, Tần Trần sẽ không hại sư tôn. Cho nên nàng chỉ có thể ném ánh mắt phiền muộn về phía Tần Trần mà thôi.

- Chuyện này, tự nhiên ta sẽ cho mọi người một lời giải thích, trước tiên đợi Hứa Bác trưởng lão tỉnh rồi hãy nói.

Tần Trần từ tốn nói.

Có một số việc, giải thích quá nhiều với bọn họ sẽ chỉ mang tới phiền phức mà thôi.

- Tỉnh sao? Đại ca của ta đã bị ngươi làm cho bất tỉnh, không biết phải đợi tới lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Hứa Chính cau mày, thanh âm vô cùng lạnh lùng.

Những ngày gần đây, bệnh tình của đại ca càng ngày càng nặng thêm, một lần hôn mê ngắn thì một hai ngày, lâu là mấy ngày, tuy rằng trạng thái hiện tại thoạt nhìn không tệ, thế nhưng đợi tới lúc đại ca tỉnh, không biết là khi nào a.

- Yên tâm đi, theo ta suy đoán, không tới mười hô hấp thì Hứa Bác trưởng lão sẽ tỉnh lại.

Dường như biết điều mà Hứa Chính lo nghĩ, Tần Trần thản nhiên nói.

Mười hô hấp?

Vương Trung nghe vậy lập tức cười nhạt, tức giận nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thần Toán Tử sao? Nói trong vòng mười hô hấp sư tôn sẽ tỉnh thì là mười hô hấp thật sao? Hứa Chính tiền bối, đừng để tiểu tử này lừa gạt, nhất định lần này hắn qua đây là có dụng tâm kín đáo.

Tần Trần lạnh lùng quét mắt nhìn Vương Trung một cái:

- Ta thì có thể có ý gì chứ?

- Chuyện này phải hỏi chính ngươi mới đúng.

Vương Trung vô cùng phẫn nộ.

- Vương Trung, nếu người này đã nói đại ca sắp tỉnh thì chúng ta chờ một chút nữa rồi nói tiếp.

Hứa Chính nhíu mày, trầm giọng nói.

Thấy Hứa Chính cũng đã nói như vậy, Vương Trung đang muốn nói cái gì đó, thế nhưng cũng chỉ có thể nuốt trở về, hắn hừ lạnh nói:

- Được, ngươi vừa nói trong vòng mười hô hấp sư tôn ta sẽ tỉnh, vậy ta sẽ đếm, ban nãy đã qua năm hô hấp. Nếu trong năm hô hấp kế tiếp sư tôn ta còn không tỉnh, ta quyết không tha cho ngươi...

- Sáu!

- Bảy!

- Tám!

Vương Trung lạnh lùng đếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Trần.

- Mười!

Mười hô hấp trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt Vương Trung đã đếm tới mười, sau đó dùng giọng lạnh như băng nói:

- Ngươi nói trong vòng mười hô hấp sư tôn sẽ tỉnh, sao tới giờ vẫn bất tỉnh... Hứa Chính tiền bối...

- Khụ!

Hắn còn chưa kịp nói xong thì nghe thấy tiếng ho khan vang lên, Hứa Bác trưởng lão đang nằm trên giường bệnh chợt ho khù khụ một tiếng, sau đó tỉnh lại.

Khuôn mặt vốn đang tức giận của Vương Trung cứng lại, sau đó nét mặt lại trở thành kinh ngạc và khiếp sợ.

Tần Trần nói trong vòng mười hô hấp, không ngờ sư tôn hắn lại tỉnh thật, không ít không nhiều hơn một hô hấp.

Hứa Chính cũng hoảng sợ nhìn Tần Trần, từ lúc đi vào đến hiện giờ, Tần Trần đã tạo ra cho hắn quá nhiều khiếp sợ.

- Đại ca, huynh không sao chứ?

Hứa Chính vội vàng đi lên phía trước.

- Nhị đệ, ta làm sao vậy?

Ngay từ đầu khi tỉnh lại thì Hứa Bác còn có chút suy yếu, thế nhưng rất nhanh tinh thần của hắn lại được đề cao hơn một chút. Nhớ tới chuyện khi trước, hắn cau mày nói:

- Ta nhớ là trước đó vị tiểu huynh đệ này đập vai ta một cái, sau đó ta cảm thấy ngực mình có chút khó chịu, sau đó bất tỉnh...

Vừa nói, hắn tỉ mỉ cảm nhận thân thể một cái, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn nói:

- Thân thể của ta...

Thân là trưởng lão Đan các, Hứa Bác vốn là một vị Luyện Dược đại sư, hiểu rất rõ thân thể của mình. Những ngày gần đây, sau khi hắn bị bệnh, khí quan của thân thể liên tiếp suy nhược, có lẽ không bao nhiêu ngày nữa hắn sẽ phải rời bỏ thế gian này.

Thế nhưng hiện tại, khí quan của thân thể hắn lần nữa tràn ngập sức sống, chuyện này bảo sao Hứa Bác không khiếp sợ cơ chứ?

- Đại ca, là vị tiểu huynh đệ này trị thương cho huynh. Người này là người Tiêu Nhã mang qua đây, nghe nói là Luyện Dược Sư của Ngũ quốc.

Hứa Chính vội vàng tiến lên giải thích.

- Nhã nhi?

Hứa Bác nhìn về phía Tiêu Nhã, ngữ khí ôn nhu, sau đó lại nhìn Tần Trần nói:

- Chẳng lẽ người này chính là người mà ngươi và Lãnh Phong tiến cử, cũng chính là vị Luyện Dược Sư thiên tài của Ngũ quốc hay sao?

- Sư tôn, chính là hắn, hắn là Tần Trần.

Nghe thấy sư tôn hỏi, Tiêu Nhã vội vàng tiến lên phía trước, rơi lệ nói một câu.

Nhìn thấy bộ dáng của sư tôn như vậy, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu.

- Đúng là thiếu niên anh hùng, đáng tiếc, đáng tiếc, lần này ngươi tới đây là chuẩn bị đại biểu cho Đan các chúng ta tham gia Bách Triều đại hội đúng không? Chỉ tiếc hiện tại lão phu bệnh nặng trong người, danh ngạch kia của ngươi cũng đã bị người khác cướp đi, thứ cho lão phu bất lực không thể giúp được ngươi.

Hứa Bác lắc đầu thở dài nói.

Lúc này, không ngờ hắn vẫn còn suy nghĩ về vấn đề danh ngạch của Tần Trần.

- Ha ha, Hứa Bác trưởng lão. Có danh ngạch hay không Bản thiếu cũng không để bụng, lần này Bản thiếu tới đây là tìm Đan các có chuyện. Đồng thời nghe nói Hứa Bác trưởng lão bệnh nặng, muốn nhìn một chút xem ta có thể hỗ trợ được gì hay không mà thôi.

Tần Trần cười nói.

- Hỗ trợ sao?

Hứa Bác trưởng lão cười khổ một tiếng, nói:

- Tiểu huynh đệ, ban nãy là ngươi đã làm cho lão phu khôi phục một ít đúng không? Thủ pháp này ngay cả lão phu cũng không biết, nói vậy chắc hẳn các hạ đã đạt được chân truyền của một vị đại sư. Đáng tiếc, bệnh ta đây ta tự biết, có lẽ trong toàn bộ Đại Uy vương triều này không có ai giúp được ta. Thời gian còn lại của lão phu cũng không nhiều lắm.

Hứa Bác lắc đầu, thế nhưng trong giọng nói lại có một chút hào hiệp.

Mặc dù hiện tại trạng thái của mình tốt một chút, thế nhưng Hứa Bác hiểu rõ. Muốn trị khỏi bệnh của mình không đơn giản một chút nào, tuyệt đối không phải là chuyện mà Luyện Dược Sư phổ thông có thể làm được.

Dù sao hắn chính là Luyện Dược Sư lục phẩm sơ kỳ, thế nhưng ngay cả mình bị bệnh gì mà hắn cũng không nhìn ra được, toàn bộ các Luyện Dược Sư trong Hoàng thành Đại Uy vương triều cũng bó tay chịu trói. Mà Tần Trần lại trẻ tuổi như vậy, dù có là thiên tài đi chăng nữa, chỉ sợ ban nãy cũng phải dùng một chút thủ pháp đặc biệt, làm hòa hoãn bệnh trạng của hắn một chút mà thôi. Còn nói có thể trị hết bệnh của hắn, quả thực Hứa Bác không có một chút hy vọng nào cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)