Vũ Thần Chúa Tể

Chương 705: Bệnh tình giảm bớt.

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần đi lên phía trước, đầu tiên là xem cả phòng khách một vòng, sau đó cầm lấy một vài thứ chung quanh, tỉ mỉ quan sát một chút. Cuối cùng lại đến bên cạnh lão giả này, trực tiếp đưa tay đặt lên bả vai của hắn.

- Ngươi làm cái gì vậy? Ai cho ngươi vào trong, lăn ra ngoài cho ta.

Thấy hành động lỗ mãng như vậy của Tần Trần, sắc mặt Hứa Chính lập tức trầm xuống, phất tay muốn đuổi Tần Trần ra ngoài.

Tiêu Nhã ở bên cạnh cũng sửng sốt, vội vàng nói:

- Tần Trần ngươi làm cái gì vậy?

Tần Trần làm như không nghe thấy tiếng kinh hô của hai người, trong nháy mắt tay trái đã tóm lấy bả vai của lão giả kia, đồng thời tay phải mạnh mẽ nâng lên, đặt ở trước người.

- Ầm!

Bàn tay của Hứa Chính đánh lên trên tay phải của Tần Trần, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến. Vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng đẩy Tần Trần ra ngoài, thế nhưng không ngờ thân thể của đối phương lại không nhúc nhích, mà hắn thì thiếu chút nữa đứng không vững dưới cỗ lực lượng này, điều này làm cho trong lòng Hứa Chính cực kỳ khiếp sợ.

Mặc dù một chưởng kia hắn không dùng hết toàn lực, nhưng cũng đủ để đẩy một gã Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ ra ngoài. Thế nhưng lại không làm gì được thiếu niên này, chuyện này làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.

Thế nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, ngay sau đó trên mặt Hứa Chính có một chút phẫn nộ.

- Tiểu tử, ngươi đang làm cái gì vậy? Buông tay cho ta.

Hứa Chính phẫn nộ quát một tiếng, lần này lực lượng trong tay hắn còn mạnh hơn so với vừa rồi, chân lực trong cơ thể lưu chuyển, lực lượng Vũ Tôn cấp bậc lộ ra. Lần này hắn đã thực sự nghiêm túc.

- Ta đang chữa thương cho hắn, nếu như ngươi không muốn hắn chết sớm thì dừng tay cho ta.

Tần Trần lạnh lùng nhìn Hứa Chính, đột nhiên trong con ngươi có một đạo quang mang lạnh lùng bắn ra.

Ánh mắt của đối phương lạnh lùng, giống như một lưỡi đao sắc bén vậy, cộng thêm thanh âm trầm thấp, chẳng biết tại sao lại có thể làm cho trong lòng Hứa Chính run lên bần bật, động tác trên tay cũng dừng lại.

- Tiêu Nhã, người ngươi mang đến đến là ai vậy?

Quay đầu, Hứa Chính nhìn về phía Tiêu Nhã, cả người vẫn căng thẳng, không có một chút thả lỏng nào cả. Cả người giống như là một con báo đang vận sức chờ phát động vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một kích như là sấm sét.

- Ta...

Lúc này Tiêu Nhã hoàn toàn sửng sốt, mãi đến khi Hứa Chính lạnh lùng mở miệng thì mới tỉnh táo lại, nàng vội vàng nói:

- Hắn là Tần Trần, chính là Luyện Dược Sư thiên tài của Ngũ quốc mà ta tiến cử cho sư tôn, ta cũng không biết tại sao hắn lại vậy.

- Luyện Dược Sư Ngũ quốc?

Hứa Chính nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần, không đợi hắn mở miệng thì phụt. Lão giả kia lần nữa mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi đen kịt, sau đó lập tức ngất đi.

- Sư tôn.

Tiêu Nhã lập tức kinh hô.

- Tiểu tử, ngươi đã làm gì đại ca ta?

Sắc mặt Hứa Chính trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng hối hận vì bản thân đã ngừng tay. Oanh, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người hắn lan tràn ra, mang theo sát cơ vô tận, dường như sẽ muốn xuất thủ với Tần Trần vậy.

Từ hành động này là có thể thấy được, lúc này Hứa Chính đã triệt để phẫn nộ. Khí thế trên người còn mạnh hơn ban nãy, kinh khủng hơn không chỉ gấp đôi, chân lực nồng nặc ngưng tụ ở trên hai tay hắn, hiển nhiên hắn muốn một kích giết chết tiểu tử đáng hận này.

- Đừng kích động, nhìn đại ca ngươi một chút rồi tính tiếp đi.

Tần Trần thu tay lại lui sang một bên, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.

- Tiểu tử, đừng mơ gạt được ta.

Hứa Chính nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này hắn không tin bất kỳ lời nói nào của Tần Trần, hắn tức giận vỗ một chưởng về phía Tần Trần. Ngay khi một chưởng này sắp rơi vào trên đỉnh đầu của Tần Trần thì hắn mới vô thức liếc mắt nhìn lão giả kia một cái.

Vừa nhìn qua, hắn lập tức sững sờ, chỉ thấy trên khuôn mặt vốn đen kịt của lão giả kia lại có một tia hồng nhuận, mặc dù đã ngất đi, thế nhưng lúc hít thở lại càng mạnh mẽ và lâu hơn trước đó. Đồng thời sức sống trên người cũng nồng đậm hơn trước đó một phần.

Những ngày gần đây hắn luôn ở nơi này chăm sóc Hứa Bác. Hắn biết trạng thái của Hứa Bác không xong thế nào, bệnh tình liên tiếp chuyển biến xấu. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng trạng thái của Hứa Bác so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều, có cảm giác như sinh cơ đã trở về.

Chẳng lẽ vừa rồi tiểu tử này thực sự chữa thương cho đại ca hay sao?

Trong lúc khiếp sợ, bàn tay của Hứa Chính đã đi tới đỉnh đầu của Tần Trần.

Không được!

Trong lòng Hứa Chính khiếp sợ, vội vàng thu tay lại, thế nhưng lúc này đã không còn kịp nữa.

Ầm!

Tiếng va chạm kinh người vang lên, Hứa Chính cảm thấy tay mình đau đớn, như là vừa đánh phải sắt vậy. Đồng thời còn một cỗ kình khí kinh khủng lan tràn ra, làm cho cả phòng khách rối loạn.

- Ngươi không có việc gì...

Hứa Chính kinh ngạc nhìn Tần Trần vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ cũ, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.

Một chưởng này của hắn ngay cả một tảng đá lớn cũng có thể vỗ thành phấn vụn, thế nhưng không ngờ thiếu niên kia lại không bị thương một chút nào cả.

- Thế ngươi nghĩ ta sẽ bị làm sao?

Tần Trần khẽ cười một cái rồi nói.

Ngay cả Vũ Tôn lục giai trung kỳ như Phùng Uyên mà hắn cũng có thể giết, tuy là Hứa Chính này mạnh, thế nhưng muốn dùng một chưởng giết chết hắn, vẫn còn có chút khó khăn.

Sau cơn khiếp sợ, Hứa Chính không để ý đến Tần Trần nữa mà đi tới trước người Hứa Bác, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không gì sánh được.

Lần này, hắn đã thật sự cảm nhận được trạng thái của Hứa Bác so với trước kia còn tốt hơn nhiều. Các bộ phận trong thân thể đã khôi phục được không ít.

- Sao có thể chứ? Rốt cuộc ngươi là ai?

Hứa Chính khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Tần Trần.

Những ngày gần đây, vì bệnh tình của đại ca mà hắn đã nghĩ đủ mọi cách. Cũng tìm không ít y sư, tất cả đều là danh y trong hoàng thành.

Huống chi, bản thân Hứa Bác là trưởng lão Đan các. Chữa bệnh cho người vốn là việc nhẹ đường quen. Hắn cũng từng trị liệu qua cho thân thể của mình nên rất hiểu tình huống của mình. Đồng thời ở trong Đan các cũng có không ít Luyện Dược Sư cao giai tới góp sức. Thế nhưng tất cả đều phải bó tay với chứng bệnh này của Hứa Bác.

Thậm chí ngay cả việc Hứa Bác bị bệnh gì, không có ai nhìn ra được.

Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Hứa Bác càng ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy sắp không trụ được mấy ngày nữa.

Thế nhưng đột nhiên người thiếu niên này xuất hiện, đập một chưởng lên vai của Hứa Bác, bệnh tình đột nhiên giảm nhẹ đi không ít, chuyện này làm cho Hứa Chính vô cùng khiếp sợ.

- Ta là một vị Luyện Dược Sư, ban nãy Tiêu Nhã cũng đã giới thiệu qua rồi.

Tần Trần nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hứa Chính sững sờ, lúc trước quả thực Tiêu Nhã đã nói qua, Tần Trần là Luyện Dược Sư Ngũ quốc mà nàng từng tiến cử cho Hứa Bác.

Chẳng lẽ chính là người mà Tiêu Nhã tiến cử, chuẩn bị đại biểu cho Đan các Đại Uy vương triều tham dự Bách Triều đại hội hay sao?

Hứa Chính ngây người.

Hắn và đại ca Hứa Bác có quan hệ cực tốt cho nên cũng đã nghe nói qua chuyện của Tần Trần, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

Đúng lúc này, Vương Trung bưng nước nóng vội vã đi tới.

- Hứa Chính tiền bối, nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa nghe được động tĩnh thì hắn đã vội vàng chạy tới, sau đó lập tức nhìn thấy phòng khách hỗn độn, trên mặt hắn giật mình không thôi.

- Tiểu tử, có phải ban nãy ngươi đã phá đám hay không?

Vương Trung nhìn thấy đồ đạc ở bên cạnh Tần Trần là lộn xộn nhất, hắn lập tức phẫn nộ, để nước nóng xuống, chợt xông vê fphias Tần Trần.

- Vương Trung, dừng tay!

Không đợi hắn nhào tới trước mặt Tần Trần thì đã nghe thấy Hứa Chính quát lạnh một tiếng, ngay sau đó có một cỗ lực lượng cực mạnh truyền tới, trong nháy mắt kéo hắn về.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)