Nói đến đây, Tiêu Nhã dừng một cái chút, sau đó tiếp tục nói:
- Trừ đám người này ra còn có mấy vị trưởng lão khác, mặc dù bọn họ không bằng sư tôn ta và Kim Nguyên trưởng lão, thế nhưng cũng là người có chút thực quyền, là người mà sư tôn và Kim Nguyên trưởng lão đều có thể lôi kéo được.
- Trước đây khi sư tôn còn mạnh khỏe, tuyệt đại đa số những trưởng lão kia đều ủng hộ sư tôn, đây cũng là nguyên nhân trước đây sư huynh có thể chắc chắn việc giúp chúng ta tham dự Bách Triều đại hội. Thế nhưng sau khi sư tôn bị bệnh, Kim Nguyên trưởng lão được thế thì đã có hai vị trưởng lão trong đó nghiêng về Kim Nguyên trưởng lão, nếu không phải tình cảnh hiện tại của sư tôn kém như thế thì đại sư huynh cũng không bị ép bế quan.
Sắc mặt của Tiêu Nhã vô cùng khó coi, trước đây khi sư tôn được thế, nàng chưa từng nghĩ qua việc Đại sư huynh sẽ bị ép bế quan.
Tần Trần trầm mặc không nói gì, xem ra tình huống của Đan các so với trong tưởng tượng của hắn còn ác liệt hơn nhiều. Nhiều người lục đục với nhau như vậy, hai bên tranh quyền đoạt lợi, Đan các bên này có thể cường đại được mới là lạ.
- Đến rồi.
Ngay khi Tần Trần đang suy tư, đột nhiên Tiêu Nhã lên tiếng. Hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy thứ hiện ra ở trước mặt Tần Trần là một căn phòng luyện chế đan dược, vừa nhìn đã thấy là một căn phòng luyện chế tương đối cao cấp.
- Sư tôn ta một lòng nghiên cứu luyện dược, vì vậy luôn ở trong phòng luyện chế của Đan các. Thậm chí cũng không có phủ đệ ở trong hoàng thành, sau khi bị bệnh cũng luôn ở trong này, để sư huynh đệ chúng ta thay nhau chiếu cố người.
Tiêu Nhã vừa nói, ngữ khí chua xót không gì sánh được.
Tần Trần gật đầu, kiếp trước hắn đã đi qua Đan các rất nhiều lần, rất nhiều Luyện Dược Sư một lòng nghiên cứu luyện dược, cơ hồ ăn ngủ nghỉ đều ở trong Đan các này.
Mà trưởng lão có cấp bậc giống như Hứa Bác nhất định sẽ có phòng luyện chế cao cấp ở trong Đan các, những phòng luyện chế này trừ khu vực luyện chế đan dược ra còn có phòng nghỉ, phòng khách, rất tiện cho việc chuyên tâm luyện dược của các trưởng lão.
Vì vậy rất nhiều trưởng lão chuyên tâm luyện dược đều chọn phòng luyện chế nơi ở của mình.
Thế nhưng người giống như Hứa Bác, sau khi sinh bệnh mà vẫn ở lại trong Đan các, cơ hồ không có phủ đệ riêng của mình là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
- Tiêu Nhã, sao ngươi lại tới đây, nơi này không chào đón ngươi.
Ngay khi Tiêu Nhã mang theo Tần Trần đi vào phòng luyện chế, bên trong đột nhiên có một thanh niên đi ra. Sau khi nhìn thấy Tiêu Nhã, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói.
- Nhị sư huynh.
Tiêu Nhã xấu hổ nói một câu:
- Muội tới thăm sư tôn.
- Thăm sư tôn?
Thanh niên kia tức giận nói:
- Ngươi còn không biết ngượng tới thăm sư tôn sao? Nếu không phải ngươi muốn tiến cử người Ngũ quốc thay Đan các chúng ta tham gia Bách Triều đại hội thì sao sư tôn lại chọc giận nhiều trưởng lão như vậy cơ chứ? Khiến cho tình cảnh hiện tại của chúng ta kém như vậy, hiện giờ ngay cả Đại sư huynh cũng đã bị giam lại, ngươi còn muốn làm gì nữa? Nơi này không chào đón ngươi, ngươi về đi!
Ngữ khí của thanh niên kia rất là lạnh lẽo, thiếu chút nữa đã không nhịn được đẩy Tiêu Nhã ra ngoài.
Chuyện trước đây Tiêu Nhã tiến cử Tần Trần đã làm cho Hứa Bác rước lấy phiền toái rất lớn. Dù sao ở trong lòng vô số Luyện Dược Sư của Đại Uy vương triều, tất cả bọn họ đều xem thường Luyện Dược Sư Ngũ quốc. Bởi vì Đan các Ngũ quốc chỉ là một phân bộ cấp dưới của Đan các Đại Uy vương triều mà thôi.
Thậm chí ngay cả đệ tử của trưởng lão như Tiêu Nhã mà cũng có thể đảm đương chức vị Các chủ là đã có thể thấy được địa vị thấp kém của Đan các Ngũ quốc như thế nào.
Vì vậy trước đây Hứa Bác tin tưởng Tiêu Nhã, hết lòng vì chuyện Tần Trần cho nên đã đắc tội với không ít người trong Đan các, dù sao chuyện này cũng liên quan tới lợi ích của rất nhiều người.
Lúc trước Hứa Bác thế lớn thì không sao. Thế nhưng sau khi hắn sinh bệnh đã khiến cho không ít người ra mặt đả kích hắn.
Trong đó không ít người dưới trướng Hứa Bác cũng đổ trách nhiệm này lên trên người Tiêu Nhã. Ngay cả Nhị sư huynh Vương Trung của nàng cũng như vậy.
Tiêu Nhã xấu hổ, dùng giọng khổ sở nói:
- Nhị sư huynh, muội biết tình cảnh của sư tôn bây giờ là do muộn, thế nhưng lần này bọn muội tới tìm sư tôn là có chuyện quan trọng thật. Xin Nhị sư huynh sắp xếp một chút, để muộn vào vấn an sư tôn.
Mặc dù Nhị sư huynh có thái độ như thế, thế nhưng Tiêu Nhã vẫn cầu xin hắn.
Nàng biết Tần Trần muốn gặp sư tôn nàng là có mục đích gì, tất nhiên là vì muốn sư tôn nàng che chở cho hắn. Nếu hôm nay không gặp được sư tôn nàng, nhất định đám người Tần Trần sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn khi ở trong hoàng thành này.
- Có chuyện quan trọng, ngươi thì có chuyện quan trọng gì cơ chứ?
Vương Trung rất xem thường nhìn Tiêu Nhã, phất tay một cái nói:
- Nhanh đi về đi.
Hành động giống như là đuổi một con ruồi đáng ghét vậy.
Lúc Vương Trung vung vẩy ống tay áo, một chút mùi thơm nhàn nhạt bay vào trong mũi Tần Trần, hắn lập tức nhíu mày.
- Nhanh đi đi, đừng có đứng ở đây. Dù có thế nào thì hôm nay ta cũng không cho ngươi gặp sư tôn.
Vương Trung dùng giọng dứt khoát nói.
- Đã xảy ra chuyện gì? Vương Trung, không phải ta bảo ngươi đi chuẩn bị một chút nước nóng sao? Ngươi đứng ở cửa to tiếng làm gì vậy?
Ngay khi Tiêu Nhã đang cảm thấy hết đường xoay xở thì đột nhiên có một đạo thanh âm trầm ổn vang lên, ngay sau đó ở trong phòng luyện chế có một hán tử trung niên đi ra.
Khí tức trên người hán tử trung niên này ngưng thực, khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ sắc bén, không ngờ lại là một gã Vũ Tôn lục giai sơ kỳ. Hơn nữa phải là loại Vũ Tôn cường đại có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử phong phú thì mới có thể tạo ra loại khí thế này.
- Hứa Chính tiền bối, là ta muốn gặp sư tôn.
Nhìn thấy nam tử trung niên kia, Tiêu Nhã vui vẻ, vội vã mở miệng nói.
- Tiêu Nhã, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Hán tử trung niên kia kinh ngạc, sau đó nhìn bầu không khí giữa Vương Trung và Tiêu Nhã, lập tức biết rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
- Vương Trung, nhanh đi chuẩn bị nước nóng đi.
Hứa Chính phất tay một cái nói.
Vương Trung lập tức la lớn:
- Hứa Chính tiền bối, sư tôn chính vì Tiêu Nhã cho nên mới trở thành như vậy, ngươi...
- Được rồi, ta biết, ngươi nhanh đi chuẩn bị nước nóng đi, nơi này để ta giải quyết là được.
Hứa Chính khoát tay nói.
Vương Trung lạnh lùng nhìn Tiêu Nhã, lúc này mới căm giận xoay người rời đi.
- Tiêu Nhã, nếu như ngươi muốn tới thăm sư tôn thì không đúng lúc rồi. Trạng thái của sư tôn ngươi hiện tại rất không tốt, cần phải tĩnh dưỡng một chút. Nếu như có chuyện gì thì ngươi nói với ta là được, nếu có thể giúp ta sẽ giúp. Còn không thể giúp thì ta cũng không có cách nào cả.
Hứa Chính liếc mắt nhìn Tần Trần một cái, sau đó từ tốn nói với Tiêu Nhã.
- Hứa Chính tiền bối, là thế này, vị này chính là Tần Trần, cũng chính là người mà ta tiến cử với sư tôn trước đó...
- Khục khục!
Tiêu Nhã vừa mới định mở miệng nói ra mọi chuyện thì đã nghe thấy trong phòng luyện chế truyền ra tiếng ho khan kịch liệt, Hứa Chính biến sắc, vội vàng chạy vào trong.
- Là sư tôn.
Tiêu Nhã hô nhỏ một tiếng, cũng chạy vào trong.
Tần Trần đi theo sau lưng Tiêu Nhã, chậm rãi đi vào phòng luyện chế, trước tiên là nhìn quanh một chút, sau đó mới tiến vào phòng khách bên trong phòng luyện chế.
Chỉ thấy trong phòng khách có một vị lão giả đang thống khổ nằm ở trên giường, miệng ho khan kịch liệt, lại phun ra vài ngụm máu tươi đen kịt, khí tức trên người suy yếu, dường như có thể chết đi bất kỳ lúc nào.
Ở bên cạnh hắn, Hứa Chính khẩn trương đỡ lão giả này, mà Tiêu Nhã thì rơi lệ đứng ở bên cạnh.
Toàn bộ phòng khách tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, Tần Trần nhìn máu tuôi màu đen do lão giả này phun ra, hắn lập tức nhíu mày, nhanh chân bước về phía trước.