Nghe thấy câu hỏi của Tần Trần, sắc mặt Cố Huân vô cùng xấu xí.
Hiện tại hắn đã không lo được chuyện Tần Trần nghe được tin tức Đan các có bộ phận giám sát từ nơi nào, mà hắn lo lắng, không biết liệu Tần Trần có thực sự báo chuyện này lên bộ phận giám sát hay không.
Một khi đối phương báo lên, nếu bộ phận giám sát phái người xuống xác minh, như vậy chuyện này sẽ phiền phức lớn.
Dù sao, Đan các ở nơi nào thì nhất định phải có giao tiếp với các thế lực lớn bản địa, khó tránh khỏi sẽ có một số điểm vi phạm các quy.
Lại thêm chuyện lần này, chân tướng hắn cũng biết, quả thực là Dật Thần làm nhục người ta trước. Nếu bị bộ phận giám sát tra xét, có lẽ Các chủ đại nhân sẽ không có chuyện gì, nhưng chỉ sợ người làm chưởng Các quản sự như hắn sẽ thảm a.
Ở trong mắt đám người bộ phận giám sát kia, có lẽ một vị chưởng Các quản sự nho nhỏ như hắn còn không bằng một con kiến, đuổi là đuổi, nhằm nhò gì chứ.
Chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà dẫn đến loại kết quả này, Cố Huân chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy mình không có lợi.
- Ha ha, các hạ nói đùa rồi. Chuyện nhỏ như vậy không cần báo lên bộ phận giám sát. Các hạ không cần sốt ruột, nếu ta tra xét xong mà chuyện này đúng như các hạ nói thì chúng ta sẽ cho các hạ một lời giải thích thỏa đáng, không thể để người tốt bị oan được.
Sắc mặt biến đổi vài lần, cuối cùng Cố Huân cũng mỉm cười nói.
Nghe vậy, thiếu chút nữa mọi người ở đây đã ngã xuống đất, mỗi người đều khiếp sợ nhìn về phía Cố Huân.
Mà Tiêu Nhã, hai mắt như muốn rớt xuống.
Cố Huân nói vậy là quá rõ rồi, rõ ràng người này không muốn truy cứu trách nhiệm của Tần Trần nữa.
Chuyện này làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong đầu cảm thấy choáng váng.
- Cố Huân quản sự, sao ngươi...
Dật Thần không nhịn được nóng nảy mở miệng.
- Ta bảo ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy sao?
Cố Huân lạnh lùng nhìn Dật Thần, sau đó phất tay nói với đám người chung quanh:
- Giải tán, giải tán đi, nơi này không có chuyện gì để xem hết.
Mặc dù đội trưởng hộ vệ Lý Phong không rõ tình huống lắm. Thế nhưng dù sao Cố Huân cũng đã lên tiếng vì vậy hắn lập tức đuổi đám người vây xem chung quanh tản ra.
- Được, vậy ta sẽ chờ câu trả lời của Cố Huân quản sự.
Tần Trần lạnh nhạt nói, hắn cũng không hi vọng Cố Huân sẽ giáo huấn Dật Thần thay hắn. Đối phương nói lời này chỉ là khách khí với hắn mà thôi.
- Tiêu Nhã, chúng ta đi thôi.
Quay đầu nói với Tiêu Nhã, Tần Trần cất bước đi vào bên trong Đan các.
- Dật Thần, đừng gây chuyện.
Cố Huân tức giận nhìn Dật Thần không cam lòng. Sau khi cảnh cáo một câu hắn cũng xoay người rời khỏi đại sảnh.
Chuyện này, hắn không muốn xen vào.
- Tiểu tử ghê tởm này, đáng chết, cũng không biết Cố Huân quản sự đã ăn phải cái gì mà lại làm như vậy. Hắn uống nhầm thuốc sao, không ngờ lại để tiểu tử này chạy thoát.
Trong lòng Dật Thần tức giận, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng như vừa bị thêm một cái tát, oán hận không gì sánh được.
- Dật Thần đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Mấy người thanh niên bên cạnh Dật Thần xúm lại, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
- Hừ, tiểu tử kia đánh người mà còn muốn bình yên vô sự rời đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Cố Huân quản sự sợ phiền phức, không muốn quản, chúng ta đi tìm sư tôn, ta cũng không tin một tên đệ tử Ngũ quốc, coi như là Luyện Dược Sư thì cũng không thể làm xằng làm bậy ở Đan các chúng ta.
Dật Thần dùng giọng oán độc nói một câu.
- Được, chúng ta đi tìm sư tôn.
- Đi, ta cũng không tin sư tôn chúng ta sẽ không ra mặt thay cho chúng ta.
Đám người này lập tức hưng phấn, giống như gà chọi vậy, cả đám hưng phấn đi tìm sư tôn của mình.
- Sư tôn vẫn muốn vượt qua Hứa Bác trưởng lão, hiện tại Tiêu Nhã lại mang Luyện Dược Sư Ngũ quốc qua đây, nhất định là muốn nhờ Hứa Bác trưởng lão che chở. Vì vậy có lẽ sư tôn sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức này, đến lúc đó mượn cơ hội này, không chừng có thể triệt để lật đổ Hứa Bác trưởng lão a.
Trong lòng Dật Thần cũng có chút hưng phấn.
- Lúc này chắc hẳn sư tôn đang ở cửa hàng đan dược nha, ta phải lập tức nói cho sư tôn biết, để sư tôn ra mặt thay ta, không chừng Đại sư huynh cũng cảm thấy hứng thú với tiểu tử này.
Dưới sự hưng phấn, Dật Thần lập tức rời khỏi Đan các, đi tìm sư tôn Kim Nguyên trưởng lão của hắn.
- Tiêu Nhã, tình huống của Đan các các ngươi hiện tại thế nào, người đang nắm quyền là ai?
Trên đường, Tần Trần trầm giọng hỏi.
Vốn hắn không muốn tham dự vào phân tranh của Đan các, chỉ muốn mượn thế của Đan các mà thôi. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, vừa tới nơi mình đã đắc tội với đệ tử Dật Thần của Kim Nguyên trưởng lão, hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, tình cảnh của đám người Tiêu Nhã cũng không tốt là bao.
Y theo tính cách của Dật Thần, bảo hắn từ bỏ ý đồ mới là lạ. Nhất định hiện tại đang suy nghĩ phương án trừng trị mình. Những thủ đoạn kia, mặc dù Tần Trần không quan tâm, thế nhưng vào lúc mấu chốt như thế này, không thể có một chút sai sót nào cả.
Trên đường, vẻ mặt của Tiêu Nhã cũng rất ngưng trọng.
- Tần Trần, ngại quá, không ngờ vừa tới đã gặp phải Dật Thần, tin rằng ngươi cũng đã nhìn thấy rồi. Tình huống của sư tôn ta bên này rất là phức tạp, tuy rằng trước đây địa vị của sư tôn ở Đan các không thấp, thậm chí có thể nói là nắm mọi quyền hành. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà đã đắc tội không ít người, đặc biệt là Kim Nguyên trưởng lão, luôn bất hòa với sư tôn. Trước đây hắn bị sư tôn áp chế, hiện tại sư tôn vừa đổ bệnh đã lập tức nhảy ra, thậm chí còn mượn chuyện danh ngạch dự thi để đả kích sư tôn ta. Cho nên tình huống của chúng ta hiện tại rất là khó coi.
Chuyện cho tới nước này Tiêu Nhã cũng không có gì để giấu diếm, nàng lập tức nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Tần Trần nghe.
Sau khi nói xong, Tiêu Nhã khổ sở nói:
- Tần Trần, ta khuyên ngươi mau rời khỏi Đan các. Dật Thần không phải là người dễ chọc, hiện tại Kim Nguyên trưởng lão đang có thế cho nên đệ tử của hắn rất kiêu ngạo. Quan trọng nhất là Kim Nguyên trưởng lão đã lôi kéo được mấy trưởng lão có thực quyền. Có thể nói, trong Đan các hiện tại, Kim Nguyên trưởng lão khống chế gần một nửa tài nguyên, một khi tin tức này bị hắn biết, nhất định hắn sẽ tìm cách làm phiền ngươi. Đến lúc đó sẽ không dễ giải quyết như Cố Huân quản sự đâu.
Tần Trần không nghĩ tới nhất mạch của đám người Tiêu Nhã lại tràn ngập nguy cơ tới mức này.
- Yên tâm, Kim Nguyên muốn gây phiền toái cho ta cũng phải xem hắn có bản lãnh này hay không. Ngươi nói tiếp đi, hiện tại người nắm quyền Đan các là ai, ai là Các chủ Đan các các ngươi hiện tại?
Từ trước cho tới nay Tần Trần chưa từng nghe Tiêu Nhã nói về Các chủ Đan các, chuyện này làm cho Tần Trần có chút nghi hoặc.
Tiêu Nhã cười khổ một tiếng:
- Các chủ là người rất giỏi, là Luyện Dược Sư lục phẩm đỉnh phong. Có thể nói là Luyện Dược Sư mạnh nhất của Đan các chúng ta, thậm chí là cả Đại Uy vương triều. Đồng thời cũng là người có quyền lực lớn nhất trong Đan các chúng ta. Chỉ là Các chủ không thích tranh quyền đoạt lợi, bởi vì như vậy cho nên hắn mới được phái tới Bách Triều chi địa. Trước đây hắn ở một phân bộ lớn của Đan các, dường như phạm phải sai lầm gì đó mà bị phái xuống đây. Mấy năm nay hắn luôn khổ tâm nghiên cứu tri thức luyện dược, một lòng muốn đột phá cảnh giới Dược Vương. Vì vậy sự quản lý với Đan các cũng khá lỏng lẻo, rất ít khi quản lý các công việc cụ thể của Đan, cũng không ủy nhiệm cho phó Các chủ.
Nói đến đây, Tiêu Nhã thở dài:
- Chính vì vậy mới dẫn tới tình trạng tương đối hỗn loạn trong Đan các hiện tại. Tất cả trưởng lão đều muốn khống chế một ít quyền, muốn có được một ít lợi ích thực tế. Làm cho cả Đan các lục đục với nhau. Thế nhưng tất cả đều lấy nhất mạch do sư tôn ta và Kim Nguyên trưởng lão làm chủ.