- Tiểu tử, ngươi dám động thủ với Dật Thần đại ca, ngươi muốn chết sao?
- Bắt lấy tiểu tử này!
- Báo thù cho Dật Thần đại ca, dám động thủ ở trong Đan các ta, rõ ràng là không coi Đan các ta ra gì. Dù có giết hắn thì cũng không có ai dám ra mặt thay hắn a.
Mấy người thanh niên bên cạnh Dật Thần giận tím mặt, đều nhào về phía Tần Trần, đồng thời cũng điên cuồng xuất thủ. Nhìn tư thế kia, rõ ràng là muốn dồn Tần Trần vào chỗ chết.
- Mấy người các ngươi dừng tay cho ta!
Tiêu Nhã thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng cản mấy người này lại.
- Tiêu Nhã, ngươi mau tránh ra cho ta.
Lúc này Dật Thần đột nhiên nhảy về phía trước một bước, trong nháy mắt đã ngăn Tiêu Nhã lại, ánh mắt của hắn oán độc, giống như một đầu ác lang vậy, nhìn chằm chằm vào Tần Trần.
Sỉ nhục, sỉ nhục trước đó chưa từng có, Dật Thần hắn thân phận cao quý, chính là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Kim Nguyên trưởng lão, là thiên tài đứng đầu của Đan các trong Hoàng thành Đại Uy vương triều. Hắn chưa từng phải chịu tủi nhục như vậy, hơn nữa còn là bị đánh ở ngay trong Đan các, ở trước mắt bao người.
Lúc này trong lòng Dật Thần tràn ngập sát cơ, chỉ muốn giết chết Tần Trần cho thỏa mối hận trong lòng.
Tiêu Nhã tức giận nói:
- Dật Thần, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
- Làm cái gì sao? Ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi mang theo rác rưởi Ngũ quốc tới đây, lại còn dám động thủ với bản Luyện Dược Sư, hôm nay không giết hắn Dật Thần ta thề không làm người.
Dật Thần cắn răng, tức giận nói.
- Ngươi...
Tiêu Nhã dậm chân một cái, Dật Thần này có tu vi ngũ giai hậu kỳ, còn cao hơn nàng, nếu như đối phương cố ý ngăn cản, nàng không làm gì được đối phương a.
Cho nên nàng chỉ có thể nóng nảy nói với Tần Trần:
- Tần Trần, thủ hạ lưu tình.
Thủ đoạn của Tần Trần thế nào, nàng quá hiểu. Ban đầu ở Cổ Nam Đô, Hoa Thiên Độ của Lưu Tiên tông nói giết là giết, trước đó ở Phùng gia cũng vậy. Ngay cả gia chủ Phùng gia Phùng Thành và lão tổ Phùng Uyên cũng bị hắn trực tiếp chém giết. Cho nên sao hắn có thể hạ thủ lưu tình với đệ tử Đan các cơ chứ.
Hiện giờ chuyện mà Tiêu Nhã sợ nhất chính là Tần Trần giận dữ, trực tiếp đánh chết mấy vị đệ tử của Đan các, như vậy mọi chuyện sẽ rất phiền toái.
- Yên tâm, ta sẽ thủ hạ lưu tình.
Tần Trần quát lạnh một tiếng, đối mặt với mấy tên thủ hạ của Dật Thần, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi. Hắn giơ tay lên, vỗ một chưởng ra ngoài.
Tu vi của đám người kia, mạnh nhất cũng chỉ là ngũ giai trung kỳ mà thôi, sao có thể là đối thủ của Tần Trần cơ chứ.
Phốc phốc phốc!
Chỉ thấy sau khi Tần Trần nhấc tay một cái, mấy tên thanh niên đang nhào về phía Tần Trần đều kêu thảm một tiếng, bay về phía sau, ngã xuống đại sảnh Đan các, lập tức khiến cho rất nhiều người đang có mặt trong Đan các lúc này kinh hô.
- Đây chính là sự cao quý của các ngươi sao? Nực cười.
Tần Trần cười nhạt nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng nói.
- Ngươi...
Sắc mặt mấy tên thanh niên này đại biến, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Bọn họ thấy Tần Trần còn trẻ hơn mấy tuổi so với mình, hơn nữa lại còn đến từ Ngũ quốc, vì vậy trong lòng bọn họ cực kỳ xem thường. Ai ngờ rằng thực lực của Tần Trần lại đáng sợ như thế, trong nháy mắt khi một chưởng kia đánh tới, thậm chí bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra mà người đã bị Tần Trần đánh bay về phía sau rồi.
Một khi tin tức bọn họ bị một thiếu niên Ngũ quốc giáo huấn truyền đi, có lẽ mặt mũi của bọn họ sẽ mất hết a.
- Hay cho tiểu tử nhà ngươi, hóa ra là có chút thực lực, khó trách lại ngông cuồng như thế.
Dật Thần tức giận nhìn Tần Trần, chậm rãi đi về phía trước.
Vẻ mặt của hắn vô cùng xấu hổ và giận dữ, nếu hôm nay không lấy lại danh dự thì hắn cũng không có mặt mũi nào đặt chân ở trong hoàng thành này nữa.
- Dật Thần, ngươi dừng tay cho ta.
Tiêu Nhã tiến lên, muốn ngăn cản hắn.
- Tiêu Nhã, ngươi tránh ra cho ta. Tốt nhất ngươi nên quan tâm bản thân ngươi một chút đi. Chuyện hôm nay lát nữa ta sẽ bẩm báo cho sư tôn, đến lúc đó, ngươi tự mình mang đệ tử Ngũ quốc vào Đan các, gây ra hỗn loạn lớn như vậy, nhất định sẽ bị cấm túc. Khi đó vị sư tôn sắp chết kia của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu!
Dật Thần dùng giọng oán độc nói.
- Ngươi...
Tiêu Nhã tức giận.
- Tiêu Nhã, ngươi tránh ra. Nếu người này đã muốn tìm ta báo thù, vậy cứ để hắn qua đây. Ta cũng muốn nhìn một chút, hắn luôn mồm gọi Bản thiếu là rác rưởi, không biết bản thân hắn mạnh tới mức nào? Hay là bản thân hắn ngay cả rác rưởi cũng không bằng a.
Nụ cười nhạt của Tần Trần làm cho sắc mặt Dật Thần cứng đờ, lửa giận trong lòng bộc phát.
- Tiểu tử, ta muốn xé nát miệng ngươi.
Gầm nhẹ một tiếng, Dật Thần chợt nhào về phía Tần Trần, bàn tay hắn giơ lên thật cao, sau đó chợt vỗ xuống một cái.
Một chưởng này đánh thẳng vào mặt Tần Trần, hiển nhiên trước đó Tần Trần tát hắn một cái, hắn muốn trả lại đầy đủ.
Sưu!
Chưởng phong sắc bén gào thét, chưởng này uy lực kinh người, mang theo khí tức chân lực kinh khủng làm cho tất cả khách nhân trong đại sảnh hoảng sợ biến sắc.
Không hổ là cao đồ của trưởng lão Đan các, thực lực thật là đáng sợ. Nếu như bị một chưởng này đánh trúng, có lẽ đủ để đập chết một gã Vũ Tông ngũ giai sơ kỳ tại chỗ a.
Khóe miệng Tần Trần nở nụ cười nhạt, vẫn bất động. Trong nháy mắt khi một chưởng của Dật Thần hạ xuống, tay phải hắn nâng lên, nắm cánh tay của Dật Thần, khiến cho bàn tay của Dật Thần dừng ở giữa không trung, không có cách nào động đậy được.
- Hả?
Dật Thần nheo mắt, trong lòng hoảng sợ. Tuy rằng trước đó Tần Trần tát hắn một cái, thế nhưng hắn chỉ cho rằng là do Tần Trần đột nhiên tập kích, bản thân chủ quan mà thôi. Nhưng hiện tại, đối phương có thể nhẹ nhàng chộp lấy tay hắn khi một chưởng của hắn sắp vỗ xuống, chỉ riêng ánh mắt và phần hỏa hầu nắm bắt thời cơ này, có lẽ người này không tầm thường a.
Thế nhưng, trong lòng Dật Thần cũng không quá kinh hãi, ngược lại còn nhe răng cười.
- Ngươi cho rằng cản được bàn tay của ta là có tác dụng sao?
Thanh âm lạnh như băng vang lên, đột nhiên trong cơ thể Dật Thần có một cỗ huyết mạch chi lực kinh khủng xuất hiện. Sưu, một kiện vũ khí đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng gào thét sắc bén, xoay tròn điên cuồng bắn về phía Tần Trần.
- Là chân bảo ám khí.
Mọi người kinh hô, nhíu mày, thầm nghĩ Tần Trần này xui xẻo rồi.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, Dật Thần chính là Luyện Dược Sư thiên tài của Đan các. Tạo nghệ ở phương diện tinh thần lực cũng cực kỳ kinh người. Lần này hắn đột nhiên xuất thủ, có lẽ Tần Trần sẽ không kịp ngăn cản a.
Nhưng đúng lúc này, mọi người lại thấy tay trái Tần Trần vươn ra, lại cứng rắn chộp vào kiện ám khí kia.
- Hừ, muốn dùng tay không bắt ám khí của ta sao, quá ngây thơ. Vỡ cho ta!
Dật Thần cười lạnh một tiếng, tinh thần lực được thúc giục đến mức tận cùng. Trên ám khí phát ra tiếng rít sắc bén, trong nháy mắt uy lực được tăng lên gần gấp đôi.
Sưu!
Ám khí mang theo lực xuyên thấu kinh người, dường như muốn xuyên thấu tay phải của Tần Trần vậy.
Tần Trần cười lạnh một tiếng, cũng không có ý định rụt bàn tay trái lại, một cỗ lực lượng vô hình ở trong bàn tay hắn sinh ra, trong nháy mắt đã chộp ám khí vào trong tay. Ngay sau đó tinh thần lực chấn động một chút, trong nháy mắt mối liên hệ giữa Dật Thần và ám khí bị cắt đứt.
Sắc mặt Dật Thần cứng lại, trong lòng kinh hãi, tay trái điên cuồng đánh về phía mặt của Tần Trần, muốn thoát khỏi Tần Trần, lui về phía sau.
Chỉ là cánh tay phải của Tần Trần như là kìm sắt vậy, dù hắn làm mọi cách vẫn chế ngự hắn. Mà bàn tay trái của Tần Trần cũng không nhàn rỗi, lại một lần nữa tát lên trên mặt Dật Thần.
Vẻ mặt Dật Thần kinh hãi, thế nhưng bên trên cánh tay phải của Tần Trần lại có một cỗ lực lượng kinh khủng truyền tới, làm cho cả người hắn không động đậy được mà chỉ có thể trợn mắt nhìn bàn tay trái của Tần Trần hung hăng đánh vào trên mặt mình mà thôi.
Phanh!
Tiếng bạt tai vang lên, ở trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Dật Thần lại một lần nữa bị tát bay ra ngoài. Mà bên mặt kia cũng sưng lên thật cao. Sau khi mở miệng phun ra một ngụm máu tươi hắn mới nặng nề ngã xuống đất.