Vũ Thần Chúa Tể

Chương 700: Lại một bạt tai.

Chương Trước Chương Tiếp

Lần bạt tai này so với lần trước còn hung ác hơn gấp đôi.

Dật Thần nặng nề đổ ập xuống mặt đất, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, mãi không bò dậy nổi.

- Đây là thân phận cao quý làm cho ngươi dương dương đắc ý trước mặt ta sao? Luôn mồm nói rác rưởi, nhưng ngay cả một chưởng của Bản thiếu cũng không tiếp nổi, nếu như Bản thiếu là rác rưởi, vậy ngươi là cái gì?

Tần Trần lạnh nhạt nói một tiếng, những lời này so với hai cái bạt tai trước đó còn ác hơn, hung hăng quất vào trong lòng Dật Thần, khiến cho hắn xấu hổ và giận dữ không thôi.

Hơn nữa, không chỉ có Dật Thần, còn đám thanh niên sau lưng Dật Thần, mỗi người đều có cảm giác như vừa bị bạt tai vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Trần thiếu, ngươi quá lỗ mãng.

Nhìn thấy Dật Thần chật vật nằm trên mặt đất như vậy, Tiêu Nhã cười khổ lắc đầu.

Lần này Tần Trần qua đây vốn là muốn Đan các hỗ trợ, thế nhưng hiện tại hắn làm như thế, sao Đan các có thể giúp hắn cơ chứ?

- Được rồi, Tần Trần, sư tôn ta để hôm khác gặp đi. Bây giờ ngươi làm lớn chuyện như vậy ở Đan các, dùng thân phận của sư tôn Dật Thần, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, chúng ta nên rời khỏi nơi này nhanh thì hơn.

Tiêu Nhã nóng nảy nói.

- Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy chứ? Người đâu, bắt tiểu tử này lại cho ta, dám gây sự ở Đan các, quả thực là coi trời bằng vung a!

Chỉ nghe thấy tiếng rống giận vang lên, Dật Thần và những thanh niên kia tức giận nhìn Tần Trần rống to một tiếng. Thế nhưng đám người này cũng không tiến lên, chỉ ném ánh mắt oán độc về phía Tần Trần mà thôi.

Tiếng huyên náo trong đại sảnh đã sớm truyền ra bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp vang lên, lập tức có một hán tử trung niên mang theo một đám hộ vệ, vội vội vàng vàng chạy vào trong đại sảnh.

Đồng thời cũng có một lão giả mặc áo bào quản sự, rất là nho nhã từ trên lầu trong đại sảnh bước xuống.

Trong đám hộ vệ kia, hán tử trung niên đầu lĩnh người mặc áo giáp, khí vũ hiên ngang, trên người tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ, không ngờ lại là một gã Vũ Tôn lục giai sơ kỳ.

Mà vị lão giả người mặc áo bào quản sự nho nhã kia, mặc dù không toả ra khí tức quá ác liệt, thế nhưng khi đứng chung một chỗ với đội trưởng hộ vệ lại không rơi xuống hạ phong một chút nào, người này ắt hẳn cũng là Vũ Tôn lục giai a.

Nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, hai người này thất kinh, đội trưởng hộ vệ vội vàng tiến lên, nâng Dật Thần dậy, cả giận nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dật Thần là nhị đệ tử của Kim Nguyên trưởng lão Đan các, đồng thời cũng là một trong các thiên tài đứng đầu của Đan các Hoàng thành, thân phận rất là cao quý.

Hiện giờ, không ngờ lại có người ra tay với Luyện Dược sư của Đan các bọn họ ngay trong Đan các, chuyện này làm cho hắn vô cùng tức giận!

Thậm chí, trước đó hắn không ở trong đại sảnh, để Dật Thần phải bị thương, là hắn thất trách a.

Mà trên mặt vị quản sự nho nhã kia cũng hiện lên vẻ kinh sợ.

- Cố Huân quản sự, Lý Phong đội trưởng, là tiểu tử kia động thủ.

Mấy tên thủ hạ của Dật Thần liên tục chỉ về phía Tần Trần, dữ tợn nói.

Theo ngón tay của mấy người nhìn sang, hai người lập tức nhìn thấy Tần Trần, cả hai đều cả kinh.

Trẻ tuổi, tuổi quá trẻ.

Lúc đầu bọn họ nghĩ, người động thủ với Dật Thần sẽ một tên Võ giả không có mắt trong Hoàng thành, thế nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng đối phương lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

Mà khi nhìn thấy Tiêu Nhã bên cạnh Tần Trần, nét mặt hai người lần nữa ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ, mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.

- Tiêu Nhã, đã xảy ra chuyện gì?

Cố Huân cau mày hỏi một câu.

Hắn là một trong các quản sự của Đan các, cái gọi là quản sự chính là chưởng quản giao dịch và trật tự hằng ngày của Đan các. Mặc dù phương diện cấp bậc kém với trưởng lão, nhưng địa vị thì lại không yếu hơn quá nhiều.

Dù sao rất nhiều trưởng lão trong Đan các đều là Luyện Dược sư cao giai, một lòng một dạ với việc luyện chế, rất ít khi chân chính quản lý công việc hàng ngày của Đan các.

- Cố Huân quản sự, nói nhiều với bọn chúng làm gì. Người này dám động thủ với chúng ta ở trong Đan các, rõ ràng là không coi Đan các chúng ta ra gì. Cứ bắt người này lại rồi nói sau.

Dật Thần cắn răng nói một câu.

- Cố Huân quản sự, chuyện này không phải như vậy đâu, ngươi nghe ta giải thích một chút.

Tiêu Nhã biến sắc, vội vàng mở miệng nói.

Nếu như Cố Huân quản sự muốn động thủ với Tần Trần thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Dùng tính cách của Tần Trần, sao hắn có thể can tâm tình nguyện bị bắt cơ chứ, tất sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó coi như có sư tôn nàng ở đây thì cũng không có cách nào giải quyết được chuyện này.

- Tiêu Nhã, cho dù nguyên nhân của chuyện này là gì thì cũng vậy thôi. Người này dám gây sự ở trong Đan các, đả thương đám người Dật Thần, tội này không thể tha thứ, Lý Phong, bắt người này trước. Giải vào Chấp Pháp đường thẩm vấn cho ta.

Lão giả kia nhìn Tần Trần, mở miệng quát lạnh một tiếng, làm Tần Trần khẽ nhíu mày.

Tần Trần hắn gây sự sao? Dường như từ đầu đến cuối là do hắn bị ép ra tay a?

- Dám bắt nạt đệ tử Đan các ta ở trong các, ngươi nghĩ rằng Đan các chúng ta không có người sao?

Lão giả thấy Tần Trần không nói lời nào lại lần nữa lên tiếng, thanh âm vô cùng lạnh lẽo.

Trên sân tất cả khách hàng đều sững sờ ở dưới, chợt lắc đầu, người này, trẻ tuổi như vậy, liền có bực này tu vi, thật sự là khó được, đáng tiếc, hắn lại dám can đảm ở Đan các nháo sự, có lẽ kết quả sẽ rất thê thảm.

Trong lòng Tiêu Nhã nóng nảy, nếu như Tần Trần bị giải vào Chấp Pháp đường thật thì sao có thể có kết quả tốt cơ chứ? Dùng thân phận trưởng lão của Kim Nguyên, coi như Tần Trần vô tội thì cũng bị phán là có tội.

- Ha ha ha.

Ngay khi những hộ vệ kia xông lên, sắp bắt được Tần Trần thì đột nhiên Tần Trần cười lạnh.

- Đan các gì chứ, thật không ngờ lại là nơi không phân biệt được trắng đen. Rõ ràng là Dật Thần này làm xằng làm bậy, thế nhưng ngươi vừa xuất hiện đã muốn bắt Bản thiếu, Bản thiếu rất muốn hỏi ngươi một chút, các hạ thân là quản sự Đan các, rốt cuộc các hạ chưởng quản Đan các thế nào a. Nếu như hôm nay các hạ không cho Bản thiếu một lời giải thích thì Bản thiếu sẽ đi tới tổng bộ Đan các ở Bắc Thiên vực, tố cáo Đan các Đại Uy vương triều các ngươi làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, thủ tiêu tư cách của phân bộ này.

Tần Trần vừa nói xong, sắc mặt lão giả kia lập tức biến đổi.

- Dừng tay.

Hắn quát lạnh một tiếng, ngăn cản đám người Lý Phong bắt Tần Trần, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Trần, lạnh giọng nói:

- Thủ tiêu tư cách của phân bộ Đan các ta, khẩu khí của các hạ thật là lớn, ngươi làm tổn thương đệ tử Đan các ta, tội này không thể tha thứ, cho dù ngươi có tới nơi nào tố cáo thì cũng vô dụng.

- Thật sao?

Tần Trần cười lạnh một tiếng:

- Ngươi hỏi tiểu tử bên cạnh ngươi trước đi, có phải ban nãy chính hắn đã vũ nhục Bản thiếu trước, luôn miệng nói ta là rác rưởi, cũng muốn động thủ đánh đuổi Bản thiếu ra khỏi Đan các, cho nên mới Bản thiếu mới động thủ hay không?

- Đúng thì sao chứ?

Dật Thần hừ lạnh nói:

- Cố Huân quản sự, người này là đệ tử Ngũ quốc do Tiêu Nhã mang đến, nhất định cũng giống như lần trước, lại muốn Đan các chúng ta che chở hắn. Đan các ta luôn không nhúng tay vào việc của các thế lực lớn, người này dụng tâm hiểm ác, đệ tử đuổi hắn đi cũng không có gì là không ổn cả. Thế nhưng không ngờ người này lại trực tiếp động thủ, rõ ràng là không đặt Đan các ta vào trong mắt a.

Hóa ra là như vậy, trong nháy mắt Cố Huân đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, hắn lạnh lùng nhìn Tần Trần, nói:

- Nếu như lời của Dật Thần là thật, như vậy hắn đuổi ngươi thì cũng là bình thường. Đan các ta không chào đón bất luận kẻ nào cầu che chở tới đây, các hạ rời khỏi thì không sao. Thế nhưng các hạ đã động thủ, làm trái quy củ của Đan các ta, xem ra hôm nay nhất định các hạ phải đi tới Chấp Pháp đường một chuyến rồi.

Tần Trần cười lạnh nói:

- Nếu Bản thiếu là Võ giả phổ thông, có lẽ Đan các các ngươi có tư cách xua đuổi Bản thiếu, thế nhưng Bản thiếu cũng là một gã Luyện Dược sư, căn cứ vào quy củ của tổng bộ Đan các Vũ Vực, điều thứ hai mươi mốt trang năm, người này dám vũ nhục một Luyện Dược sư như ta thì hắn sẽ bị trừng phạt thế nào?

Tần Trần liên tục cười lạnh, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi nào cả.

- Cái gì, ngươi cũng là Luyện Dược sư sao?

Nghe vậy, trong nháy mắt Cố Huân ngẩn người, nhíu mày, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)