Nếu như ý nghĩ này bị võ giả khác nghe được thì nhất định sẽ phiền muộn đến muốn đánh Tần Trần một trận. Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong mà đã có 30 mã lực, cơ hồ là gấp 3 võ giả thông thường, vậy mà còn ngại ít.
Đứng dậy, Tần Trần đi đến trước cửa sổ.
Một vòng loan nguyệt sáng tỏ treo ở chân trời, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua song cửa, chiếu vào trên người hắn.
Bỗng nhiên Tần Trần rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu khó lý giải.
Trong đầu, cổ thư xuyên qua theo hắn lại hiện lên lần thứ hai.
Cổ thư trôi nổi nhẹ nhàng trong đầu Tần Trần, phảng phất như trải qua lắng đọng trăm triệu năm, chảy ra vết tích tuế nguyệt.
- Lai lịch quyển cổ thư này là gì?
Trong lòng Tần Trần nghi ngờ, ngưng mắt nhìn về phía cổ thư.
Dưới ánh trăng, đột nhiên cổ thư tản mác ra ánh sáng yếu ớt, nửa nét chữ chậm rãi hiện ra trên cổ thư trống rỗng, tản ra quang mang quỷ dị.
- Đây là cái gì?
Tần Trần cả kinh, tận lực nhìn lại, muốn nhìn rõ chữ viết nhưng kiểu chữ rất mơ hồ, hắn dùng toàn lực cũng chỉ nhìn được một nét mơ hồ, căn bản không nhận ra được nét chữ.
Đột nhiên, một cột sáng từ trên nửa nét chữ phóng lên cao.
Oanh!
Đạo quang trụ cường đại kia nháy mắt đánh vào linh hồn của Tần Trần.
- A!
Tần Trần cảm giác não hải như sắp nổ tung, loại đau đớn kinh khủng này ngay cả Tần Trần có ý chí cứng cỏi cũng không chịu đựng được.
Đạo bạch quang kia giống như ngàn vạn cương châm, lũ lượt tiến đến rồi hung hăng ghim vào não hải của Tần Trần.
Trong nháy mắt thức hải của hắn cơ hồ bị oanh bạo.
Hàng vạn hàng nghìn bạch quang như kim đâm tới, cả người Tần Trần run rẩy, cơ hồ muốn quỳ xuống, thống khổ vặn vẹo.
Đau đớn kịch liệt làm cho người hắn thẩm thấu ra rất nhiều mồ hôi, mồ hôi vừa chảy ra thì đã nháy mắt bốc hơi thành hơi nước.
- Vật này đến cùng là cái gì?
Tần Trần liều mạng phản kháng, cắn răng kiên trì, hắn hiểu chỉ cần ý thức của mình có một tia thả lỏng, sẽ lập tức bị đạo bạch quang này đánh thành cặn bã.
Thật vất vả mới trọng sinh sống lại, sao có thể dễ dàng chết ở chỗ này?
Rầm rầm rầm!
Thức hải của Tần Trần không ngừng chấn động, cuồn cuộn như mưa trút xuống biển, liên tục nứt gãy trong bạch quang.
Mắt thấy thức hải sắp nổ tung, đột nhiên...
Xì xì xì!
Trong thân thể Tần Trần xuất hiện một cổ lực lượng thần bí, trên thức hải bất chợt bị vô số lôi điện bao phủ. Lôi điện như ngân xà, liên tiếp chữa trị thức hải bị tổn hại của hắn.
Đó là lực lượng huyết mạch lôi đình của Tần Trần.
Dưới sự trợ giúp của lôi quang, thức hải của Tần Trần chậm rãi biến thành một cơn lốc xoáy, liên tục cắn nuốt bạch quang toát ra từ trong cổ thư thần bí.
Tần Trần lưu lại một tia ý chí, gắt gao xem chừng thức hải, trong lòng sinh ra nghi hoặc mãnh liệt.
Đến tột cùng cổ thư thần bí kia là cái gì?
Huyết mạch lôi đình của hắn đến tột cùng là huyết mạch gì, lại có thể chữa trị thức hải? Thật không thể tin được.
Cả đời này hắn biết rất nhiều huyết mạch, nhưng có thể chữa trị linh hồn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Quản nó là cái gì, huyết mạch càng thần kỳ thì chứng tỏ nó càng cường đại.
Tần Trần bình tĩnh lại, thôi động lực lượng huyết mạch và linh hồn, điên cuồng hấp thụ bạch quang.
Rầm rầm rầm!
Bạch quang như kim đâm rơi vào trong vòng xoáy thức hải, như địa ngưu lạc hải, không tạo ra chút rung động nào, cũng không dâng lên chút gợn sóng nào.
Tần Trần cảm giác được, tuy những bạch quang kia biến mất, nhưng lực lượng linh hồn của hắn lại mở rộng ra vài phần, lực lượng linh hồn cuồn cuộn tràn đầy.
Tinh thần lực tăng vọt.
Linh hồn lực và tinh thần lực cường đại, ban phát đến toàn thân, làm cho kinh mạch trong người và thân thể của hắn càng thêm rắn chắc, rất nhiều tạp chất bị gạt ra ngoài. Trên người Tần Trần nhanh chóng kết thành một lớp bùn đen, sau đó nhanh chóng khô cạn rồi đóng vảy, lã chả rơi xuống, lộ ra nước da trắng nõn, như phạt mao tẩy tủy.
Cũng không biết qua bạo lâu, phảng phất như cổ thư hao hết lực lượng, lại đột nhiên ảm đạm xuống, nửa nét chữ cũng tiêu thất, sau đó chìm vào trong thức hải của Tần Trần.
Hô!
Thở phào một hơi, Tần Trần mở mắt, cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên rõ ràng.
Trong đêm tối, tất cả hiện ra rõ ràng, như mặt trời giữa trưa.
Tần Trần khiếp sợ phát hiện tinh thần lực của mình dưới sự thử thách của bạch quang, mạnh hơn mấy lần so với trước đây.
- Chuyện gì xảy ra, sao tinh thần lực lại đột nhiên mạnh đến như vậy?
Trước đây, tinh thần lực của Tần Trần vẫn còn cách cấp một một chút khoảng cách, nhưng lúc này lại đề thăng đến cấp một hậu kỳ, cách cấp hai chỉ một bước ngắn, chuyện này quả thật rất khoa trương.
Phải biết tu luyện tinh thần lực khó hơn tu vi rất nhiều, bằng không thì trên đời này sẽ không ít Luyện Khí Sư, Luyện Dược Sư và Huyết Mạch Sư như vậy. Giống như Lương Vũ, được xưng là thiên tài luyện khí đỉnh phong của Đại Tề Quốc, bất quá chỉ có thể đề thăng tinh thần lực đến cấp hai trung kỳ.
Tần Trần tu luyện một đêm, như khổ công mười năm.
Tốc độ như vậy, ngay cả Tần Trần cũng chấn động.
- Hả?
Bỗng dưng Tần Trần như cảm ứng được cái gì, khẽ chau mày.
Sau khi tinh thần lực đột phá cấp một, cảm nhận của Tần Trần rõ ràng cường đại hơn nhiều. Cảm giác được ngoài gian phòng có một ít dị dạng, như có người nào đang chậm rãi tới gần.
Tần Trần trầm tư một lúc, lặng lẽ chui ra gian phòng, cả người như báo săn cẩn thận từng li từng tí tiếp cận.
Trong lúc hành động, hắn vận chuyển tinh thần lực cấp một đến cực hạn, tinh thần lực bao quanh thân thể. Hắn như một đạo quỷ mị lặng yên không một tiếng động, người bên ngoài căn bản không thể nào phát hiện.
Lúc này Tần Trần đã ở vào một chỗ tối ở ngoài tiểu viện.
Vài tên hắc y nhân mang khăn trùm đầu đang ẩn nấp.
Đầu lĩnh là một người có ánh mắt tàn nhẫn hung ác, trong mắt tản mát ra sát khí cường đại. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào gian phòng của Tần Trần, đúng là Tần Dũng.
- Nhớ kỹ, mẹ con Tần Nguyệt Trì và Tần Trần ngụ trong phủ đệ này, chút nữa các ngươi nghe hiệu lệnh của ta, khi ta phát ra tin tức thì xuất thủ ngay lập tức, rồi lập tức kích sát hai người, không lưu người sống, đã nghe hiểu chưa?
- Đã hiểu.
Vài tên hắc ý nhân thấp giọng nói, đằng đằng sát khí.
- Được, mấy người các ngươi bọc ra phía sau, mấy người các ngươi tiến công theo bên trái và bên phải, còn các ngươi thì đi theo ta.
Trong mắt Tần Dũng tản mác ra ánh sáng sắc bén, lộ ra nụ cười thâm trầm.
Sưu sưu sưu!
Ngay sau đó mười nhân ảnh cùng lướt lên nóc nhà, như quỷ mị tiềm hành về phía trước.
Trong bóng đêm.
Bỗng nhiên một đạo nhân ảnh rơi vào sau lưng mấy người này, trong mắt Tần Trần tỏa ra sát khí, thanh âm của tên đầu lĩnh lúc nãy, hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa, chính là Tần Dũng.
Tần gia tâm tư ác độc, vậy mà muốn mạng của hắn và mẫu thân.
Trong lòng Tần Trần đốt lên lửa giận hừng hực, cho dù muốn dập cũng không cách nào dập được.
Lúc nãy tinh thần lực của hắn lặng lẽ đảo qua một lần, đối phương tổng cộng có tám người, bốn Địa cấp sơ kỳ, ba Địa cấp trung kỳ, còn một cái Tần Dũng là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Trên người bọn hắn đều mang theo sát khí nồng nặc, như trải qua vô số chém giết.