- Dật Thần, ngươi nói vậy là có ý gì?
Tiêu Nhã có chút không vui nhìn thanh niên kia, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
- Có ý gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Những ngày gần đây, ngươi luôn ở cùng đám dân đen Ngũ quốc a. Đám người này còn xưng là thiên tài gì đó a, ha ha, Ngũ quốc kia hẻo lánh cằn cỗi, nơi rác rươi như vậy có thể có thiên tài gì chứ?
Dật Thần cười nhạo nhìn Tiêu Nhã:
- Ngươi làm Các chủ ở Ngũ quốc một đoạn thời gian có lẽ ngay cả thân phận mình cũng đã quên rồi, mỗi ngày đều ở cùng đám dân đen, làm cho bản thân mình cũng trở thành dân đen a.
- Ha ha ha!
- Dật Thần đại ca nói không sai, chỉ sợ Tiêu Nhã này cũng đã coi mình là dân đen rồi.
- Trước đó Tiêu Nhã còn nói muốn đề cử một tên Luyện Dược sư Ngũ quốc để thay thế Đan các Đại Uy vương triều ta tham gia đại hội Bách Triều. Đám Ngũ quốc kia đều là rác rưởi, nàng làm như thế, sợ rằng sẽ làm cho Đan các Đại Uy vương triều ta mất hết mặt mũi a.
Ở bên cạnh Dật Thần có mấy người thanh niên, bọn họ đều cười lạnh, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
Biến hóa bên này cũng làm cho các khách hàng trong Đan các phải nhìn qua.
- Tiêu Nhã, bọn họ là ai vậy?
Tần Trần quét mắt nhìn mấy người Dật Thần, cau mày hỏi một câu.
Sắc mặt Tiêu Nhã cực kỳ khó coi, trầm giọng nói:
- Bọn họ đều là đệ tử của Kim Nguyên trưởng lão Đan các, Dật Thần là nhị đệ tử của Kim Nguyên trưởng lão, tuổi còn trẻ mà đã là Luyện Dược sư tứ phẩm trung kỳ, tạo nghệ ở phương diện luyện dược so với ta cũng không hề yếu. Mà Kim Nguyên trưởng lão và Hứa Bác trưởng lão sư tôn ta luôn luôn không hợp, vì vậy thái độ của những người này với ta cũng cực kém.
- Vị trưởng lão ngăn cản ngươi sư tôn đưa danh ngạch cho ta chính là Kim Nguyên trưởng lão kia sao?
- Đúng, chính là hắn. Kim Nguyên trưởng lão này cực kỳ ích kỷ, đại đệ tử của hắn là đệ nhất thiên tài hiện nay trong Đan các Đại Uy vương triều chúng ta. Vì vậy Kim Nguyên trưởng lão cực kỳ xem thường các Luyện Dược sư khác. Hắn cũng là người ngăn cản sư tôn ta đưa danh ngạch cho ngươi, phản đối Đan các chúng ta che chở cho đám người Thiên Tuyết.
Sắc mặt Tiêu Nhã tái xanh nói một câu.
Tần Trần gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Thấy Tiêu Nhã không để ý tới mình, trên mặt Dật Thần hiện lên một chút bất mãn, hắn cười lạnh nói:
- Tiêu Nhã, các ngươi đang thì thầm gì vậy, người bên cạnh ngươi là ai? Không phải lại là một vị thiên tài nào đó của Ngũ quốc đó chứ? Hừ, ngươi cũng là người của Đan các hoàng triều ta, nên chú ý thân phận và hình tượng một chút, đừng có mang chó mèo vào trong này.
Dật Thần liếc mắt nhìn Tần Trần, trong mắt tràn ngập vẻ khinh miệt và khinh thường, tản mát ra vẻ cao cao tại thượng từ tận trong xương.
- Ha ha ha, nhìn phục sức trên người hắn, rất có khả năng là người từ Ngũ quốc đi ra a.
- Trước đó Tiêu Nhã cũng mang mấy người như vậy tới Đan các, lại muốn Đan các chúng ta che chở mấy người kia. Loại rác rưới này, chết thì chết, không ngờ còn mang tới Đan các, rõ là xui xẻo.
- Khà khà khà.
Những người này liên tiếp châm chọc khiêu khích, sắc mặt Tiêu Nhã lập tức trở nên khó coi.
Chỉ là, nàng hiểu rõ, hiện tại nàng không biết tình huống của sư tôn mình thế nào. Mà sư huynh Mục Lãnh Phong vẫn đang bị diện bích. Địa vị của sư đồ nhà các nàng trong Đan các hiện tại cực kỳ xấu hổ, nếu có thể không gây chuyện thì cố gắng không gây chuyện a.
- Trần thiếu, đừng để ý đến bọn hắn, chúng ta đi.
Sắc mặt Tiêu Nhã tái xanh, kéo tay Tần Trần đi vào bên trong Đan các.
- Đứng lại, Tiêu Nhã, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết tiểu tử này là ai đó
Dật Thần đột nhiên ngăn Tiêu Nhã và Tần Trần lại, lại hừ lạnh nói.
- Ta mang ai vào còn phải báo cáo cho ngươi biết sao?
Tiêu Nhã lạnh lùng nhìn hắn.
- Ha ha, ngươi mang người bình thường thì đương nhiên không cần ta đồng ý, thế nhưng nếu ngươi mang một ít rác rưởi Ngũ quốc đi vào trong, làm bẩn Đan các Đại Uy vương triều ta, như vậy thì không được.
- Ngươi...
Tiêu Nhã tức giận nói:
- Dật Thần, ngươi đừng có quá mức.
- Quá phận?
Dật Thần sững sờ, nhìn phản ứng của Tiêu Nhã mãnh liệt như vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Không thể nào chứ, Tiêu Nhã, chẳng lẽ người này thực sự là rác rưởi Ngũ quốc hay sao?
Chợt, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, lạnh lõe nhìn Tần Trần nói:
- Các hạ, nói đi, ngươi là ai? Nếu như là rác rưởi Ngũ quốc thì lập tức lăn ra khỏi Đan các cho ta, nơi này không phải là nơi mà loại rác rưởi như ngươi có thể tới.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Tần Trần.
- Tần Trần, đừng chấp nhặt với hắn.
Tiêu Nhã lập tức gấp gáp, tính cách của Tần Trần thế nào nàng không sao? Hắn không phải là loại người can tâm tình nguyện chịu nhục a.
- Ta?
Tần Trần lạnh lùng nhìn Dật Thần, thản nhiên nói:
- Bản thiếu tên là Tần Trần, quả thực là đến từ Ngũ quốc, thế nhưng cũng không phải là rác rưởi gì cả.
- Cái gì, người này thực sự là người Ngũ quốc a.
- Ban nãy ngươi có nghe thấy gì không, hắn nói hắn tên gì?
- Tần Trần, chẳng lẽ chính là Luyện Dược sư thiên tài Ngũ quốc mà Tiêu Nhã từng nói hay sao?
- Chính là tiểu tử thiếu chút nữa đã lấy đi danh ngạch thi đấu của Đại sư huynh hay sao?
Sau khi đám người Dật Thần nghe thấy tên của Tần Trần, tất cả đều sửng sốt, sau đó là vô cùng giận dữ.
- Rác rưởi Ngũ quốc, không ngờ ngươi lại có dũng khí tới nơi này, ngươi đến để tìm cái chết hay sao?
Dật Thần đi tới phía trước một bước, trên người có sát ý kinh khủng phóng ra, hàn mang trong mắt nở rộ, chỉ trong nháy mắt đã có một cỗ sát khí kinh khủng bao phủ Tần Trần.
- Dật Thần, ngươi muốn làm cái gì?
Tiêu Nhã phẫn nộ quát.
- Tiêu Nhã, ngươi tránh sang một bên cho ta.
Dật Thần rất là xem thường nhìn Tiêu Nhã, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Trần, nói:
- Rác rưởi, không ngờ ngươi lại dám tới thật, ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?
Hắn đi lên phía một bước, một cỗ hàn khí rét lạnh nhào tới chỗ Tần Trần.
Tần Trần lạnh lùng nhìn hắn:
- Ban nãy ngươi gọi ta là gì?
- Rác rưởi, ngươi không nghe thấy sao?
Ánh mắt Tần Trần trở nên phát lạnh, nói:
- Ngươi có gan thì lặp lại lần nữa.
- Ha ha ha, lặp lại lần nữa, ngươi muốn làm gì? Đánh ta sao? Ta lặp lại lần nữa thì sao chứ, rác rưởi, phế vật, ngươi có gan thì động thủ đi.
Dật Thần tiến lên phía trước hai bước, người tiến lên phía trước, mặt đưa sát về phía người Tần Trần, rất là khiêu khích.
Phanh!
Chỉ là hắn còn chưa nói xong thì tay phải Tần Trần đã đánh ra, tốc độ nhanh đến mức Dật Thần không kịp phản ứng, trong nháy mắt đánh bay hắn ra ngoài, nặng nề ngã xuống đại sảnh.
Phốc!
Mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt Dật Thần lập tức sưng lên, giống như là bánh bao vậy.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, hai mắt hoảng sợ nhìn qua Tần Trần. Mà đám bằng hữu của Dật Thần thì lại càng không cần phải nói, cả đám ngây ra như phỗng, giật mình không thôi, không thể tin được tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt.
Bọn họ thấy cái gì chứ? Tần Trần lại thực sự động thủ với Dật Thần.
Gia hỏa này muốn chết sao?
- Ngươi, ngươi dám đánh ta? Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau giết chết tên rác rưởi này cho ta.
Dật Thần xấu hổ và giận dữ đứng lên, hai tay bụm mặt, tức giận nhìn Tần Trần, phản ứng đầu tiên của hắn là tức giận gầm lên một tiếng.
Mà lúc này, những bằng hữu kia của Dật Thần mới kịp phản ứng, cả đám nhanh chóng vây quanh Tần Trần, trong mắt tràn ngập sát cơ.