- Vũ Vương thất giai, ngươi nói thật chứ?
Giờ khắc này, tất cả mọi người khiếp sợ, trong lòng hoảng sợ.
Vũ Vương thất giai đối với những đệ tử tới từ Ngũ quốc như đám người Vương Khải Minh mà nói, không thể nghi ngờ là một tồn tại nghịch thiên, thậm chí còn là nhân vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi.
- Ngươi chắn chắn chứ? Vì sao trước giờ ta chưa từng nghe nói qua chuyện này a?
Cho dù là Tiêu Nhã cũng phải hoảng sợ, khó có thể tin được.
Ngay cả Tần Trần cũng nheo mắt, trên thực tế, trước đó hắn cũng có suy đoán về bối cảnh của Lãnh gia. Bên trong vương triều không thể nào không có cường giả Vũ Vương a, Lãnh gia có thể trở thành một trong ba đại gia tộc của Đại Uy vương triều, không có lý nào không có cường giả Vũ Vương. Hắc Nô lắc đầu nói:
- Thật ra không chỉ riêng Lãnh gia, hai đại gia tộc khác của Hoàng thành là Mạc gia, Ngô gia cũng có Vũ Vương thất giai tọa trấn. Bao gồm cả liên minh tông môn như Quy Nguyên Tông, Vô Cực Tông cũng như vậy. Bằng không sao những thế lực này có thể đoạt thức ăn trong miệng của Hoàng thất Đại Uy vương triều cơ chứ? Thậm chí ngay cả Hoàng thất cũng phải mắt nhắm mắt mở, tùy ý để bọn họ phát triển.
Tiêu Nhã chấn động, đây là bí mật mà ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng biết tới.
- Sao ngươi biết?
Tiêu Nhã khiếp sợ nhìn Hắc Nô.
Nàng đã sống ở phân bộ Đan các Hoàng thành được một đoạn thời gian, thân là đệ tử của trưởng lão Đan các cho nên cũng coi như được tiếp xúc với một chút tin tức cấp cao. Thế nhưng ngay cả nàng cũng chưa từng nghe thấy chuyện này, sao người đội đấu bồng này lại biết được cơ chứ.
- Không biết ngươi đã nghe nói qua Nguyên gia của Hoàng thành hay chưa?
Hắc Nô cười cười, đột nhiên hỏi Tiêu Nhã một câu.
Trong lòng Tần Trần khẽ động, trên thực tế hắn vẫn tò mò về thân thế lai lịch của Hắc Nô. Bởi vì đối phương quá quen thuộc với các thế lực lớn trong Hoàng thành, bây giờ nghe Hắc Nô nói như thế, dường như đối phương là người của Nguyên gia Đại Uy vương triều a.
- Nguyên gia?
Trên mặt Tiêu Nhã hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên hoảng sợ, bật thốt lên một tiếng:
- Chẳng lẽ ý ngươi nói là Nguyên gia đứng đầu tứ đại gia tộc trong Hoàng thành trước kia sao?
Trên mặt Hắc Nô hiện lên một chút hoài niệm, nói:
- Không ngờ lâu như vậy rồi mà vẫn có người nhớ tới cái tên Nguyên gia.
- Đứng đầu tứ đại gia tộc?
Tần Trần cau mày hỏi một câu. Tiêu Nhã giải thích:
- Hơn hai mươi năm trước đây, trong Hoàng thành Đại Uy vương triều có bốn đại gia tộc hào môn, Nguyên gia, Lãnh gia, Mạc gia, Ngô gia. Trong đó Nguyên gia kinh khủng nhất, là gia tộc đứng đầu, thế nhưng vào hơn hai mươi năm trước, không biết vì nguyên nhân gì mà trong một đêm Nguyên gia bị diệt môn. Chuyện này khi đó đã tạo nên chấn động rất lớn trong Đại Uy vương triều, thế nhưng không ai có thể điều tra ra được hung phạm. Chuyện này cũng trở thành một trong những đại án chưa được giải quyết của Đại Uy vương triều.
Tần Trần vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hắc Nô.
- Không sai, Trần thiếu, thật ra ta chính là một tên đệ tử còn sống sót của Nguyên gia, cũng là nhi tử của gia chủ Nguyên gia đương thời.
- Ngươi... Ngươi là đệ tử Nguyên gia!
Tiêu Nhã hoảng sợ nhìn Hắc Nô:
- Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Có tin đồn rằng năm đó là Hoàng thất xuất thủ diệt Nguyên gia, chuyện này là thật sao?
Chuyện Nguyên gia bị diệt môn vẫn là đại án chưa được giải quyết trong lịch sử của Đại Uy vương triều, mà bởi vì sau khi Nguyên gia bị diệt môn Hoàng thất không có một chút hành động nào, vì vậy mới có không ít người suy đoán, Nguyên gia bị Hoàng thất Đại Uy vương triều tiêu diệt. Nguyên nhân là Nguyên gia quá mạnh, đứng đầu bốn đại gia tộc hào phú, thậm chí còn đe doạ tới Hoàng thất. Làm Hoàng thất phải giết gà dọa khỉ, răn đen những thế lực khác.
- Mấy năm nay ta cũng luôn điều tra chân tướng chuyện này. Ta chỉ biết là, năm đó người diệt Nguyên gia ta có Lãnh gia, Ngô gia và Vô Cực Tông, trong đó còn có mấy thế lực khác tham gia, còn Hoàng thất, ta nghi ngờ có một thế lực tham gia, nhưng không hẳn đã là Hoàng thất chủ mưu, có lẽ là một thế lực khác cũng không biết chừng.
- Có ý gì?
Tần Trần không nhịn được mở miệng hỏi. Hắn không ngờ trên người Hắc Nô lại phải gánh cừu hận lớn như vậy. Nhi tử của gia chủ Nguyên gia, một trong tứ đại gia tộc trước đây, quả thực là không ngờ tới a.
- Trần thiếu, năm đó Nguyên gia ta dẫn đầu tứ đại gia tộc cùng với liên minh tông môn phát triển cực kỳ nhanh chóng, thậm chí đã uy hiếp được sự tồn tại của Hoàng thất. Thế nhưng giữa tứ đại gia tộc cũng không hòa thuận, Nguyên gia ta có quan hệ không tệ với Mạc gia, thế nhưng lại bất hòa với Lãnh gia, Ngô gia. Còn liên minh tông môn cũng có mâu thuẫn không nhỏ, vì vậy tuy Nguyên gia ta thế lớn, thế nhưng Hoàng thất không thể vì đề phòng Nguyên gia ta phát triển mà tiêu diệt Nguyên gia ta. Chuyện này cũng không có bao nhiêu lợi ích với Hoàng thất.
- Cái gọi là Đế vương chi đạo, chính là làm cân bằng các thế lực lớn ở dưới trướng, diệt Nguyên gia chẳng khác nào làm cho các thế lực lớn trong vương triều mất đi sự cân bằng. Huống chi, năm đó Nguyên gia chúng ta có quan hệ cực tốt với Hoàng thất, cũng có không ít sinh ý a.
- Gia phụ không nghĩ tới Lãnh gia, Ngô gia và Vô Cực Tông lại phát rồ như vậy, thừa dịp đêm khuya bất ngờ đánh lén Nguyên gia. Khi đó cao thủ hàng đầu của mấy thế lực lớn đều tụ đến đó, bởi vì may mắn cho nên ta mới giữ được cái mạng của mình, nhưng cả gia tộc...
Trong con ngươi Hắc Nô tràn ngập vẻ oán hận, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo ở trong mắt hắn, cũng cảm nhận được hận ý ngập trời và lửa giận vô biên.
- Chuyện ta có thể khẳng định là khi đó không có cao thủ Hoàng thất tham gia, thế nhưng sau đó Hoàng thất không có quá nhiều phản ứng với chuyện này. Cho nên dĩ ta nghi ngờ, mặc dù Hoàng thất không tự mình nhúng tay vào, thế nhưng ít ra cũng có một chút thỏa thuận với những thế lực như Lãnh gia, hoặc có lẽ là, trong Hoàng thất có một thế lực nào đó âm thầm tham gia vào chuyện này.
- Nguyên nhân cụ thể, ta cũng chưa tìm hiểu rõ được.
Nói đến đây, Hắc Nô xoay người nhìn về phía Tần Trần, đột nhiên quỳ một chân trên đất, nói:
- Trần thiếu, Hắc Nô biết ngươi không phải là một người lỗ mãng, hôm nay Trần thiếu diệt Phùng gia tất nhiên sẽ không đơn giản rời khỏi Hoàng thành, Hắc Nô tin Trần thiếu có kế hoạch của riêng mình. Hôm nay Hắc Nô nói thân thế cho Trần thiếu biế, chỉ là không muốn trong lòng Trần thiếu có sự nghi ngờ. Hơn nữa, Hắc Nô ta lại hiểu rõ về các thế lực trong Hoàng thành, có thể nói là hơn hẳn bất kỳ người nào. Cho nên nếu Trần thiếu cần gì thì cứ việc phân phó.
Lúc này Tần Trần cũng hiểu rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở trên người Hắc Nô, hắn mỉm cười, nâng Hắc Nô dậy:
- Hắc Nô, nói như vậy cừu nhân của ngươi lại là địch của Bản thiếu a. Ngươi đoán không sai, Bản thiếu đến Hoàng thành này không phải là muốn sinh tồn ở trong Hoàng thành. Chuyện Bản thiếu muốn làm là thành lập một cỗ thế lực thuộc về Bản thiếu ở Đại Uy vương triều.
Đôi mắt Tần Trần đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Kiếp trước và kiếp này, trải qua nhiều chuyện như vậy, Tần Trần hiểu rõ một chuyện, một cá nhân đơn đả độc đấu quá yếu. Dù là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hay là vì tìm Phong Thiếu Vũ, Thượng Quan Hi Nhi để báo thù, chỉ dựa vào một mình hắn là không đủ.
Hắn cần thành lập một thế lực to lớn, như vậy sau này mới có thể đối kháng với đám người Phong Thiếu Vũ, Thượng Quan Hi Nhi.
- Tần Trần, thế nhưng hiện tại chúng ta đã đắc tội với Lãnh gia, có lẽ không bao lâu nữa Lãnh gia sẽ tới làm khó dễ chúng ta. Đến lúc đó dùng thực lực của đám người chúng ta, không có cách nào ngăn cản được bọn họ a.
Tiêu Nhã lo lắng nói.
- Ha ha, nếu chỉ có một mình ta, đương nhiên không thể đối kháng được với Lãnh gia, nhưng nếu tăng thêm Đan các, Huyết Mạch thánh địa và những thế lực trung lập thì sao?
Đột nhiên Tần Trần tươi cười nói.