- Ngươi làm gì vậy?
Nhìn Phùng Uyên đổ ập xuống đất, cả người tràn ngập máu tươi, Lãnh Minh nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên trên người có một cỗ sát ý vô cùng kinh khủng bộc phát ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Trần, hai mắt đỏ chót, sát ý trong lòng tràn ra.
Trước đó hắn nói muốn bảo vệ Phùng Uyên, thế nhưng tiểu tử này không những không để ý tới hắn mà còn chém giết Phùng Uyên. Hành vi như vậy là đánh vào mặt của Lãnh Minh hắn, cũng là đánh vào mặt của Lãnh gia.
Các quan khách chung quanh hoảng sợ, bị hành động của Tần Trần dọa sợ.
Một lời không hợp là trực tiếp giết chết Phùng Uyên ở trước mặt Lãnh Minh, hoàn toàn vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
- Không phải các hạ muốn mang Phùng Uyên này đi sao? Rất xin lỗi, Phùng Uyên này đã đắc tội với Bản thiếu, vì thế Bản thiếu không thể để cho hắn còn sống mà rời đi được. Cho nên Bản thiếu buộc lòng phải giết chết hắn, về phần người khác, các hạ có thể trực tiếp mang đi, không cần nói lời cảm tạ với Bản thiếu.
Tần Trần mỉm cười nói.
Nói lời cảm tạ, cảm tạ con bà ngươi a!
Trong lòng Lãnh Minh tức giận, thứ hắn muốn là Phùng Uyên còn sống a, một cỗ thi thể hắn mang về làm gì cơ chứ?
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi cho rằng giết chết Phùng Uyên thì trong hoàng thành này không có ai trị được ngươi sao?
Nhìn chằm chằm vào Tần Trần, Lãnh Minh cắn răng nói một câu.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Trong nháy mắt ánh mắt Tần Trần trở nên lạnh lẽo.
Sưu!
Tay phải hắn đột nhiên đưa ra, lập tức làm cho Lãnh Minh giật mình, vội vàng lui lại, nhưng đã không kịp, Tần Trần nắm cổ hắn, một cỗ chân lực kinh khủng tràn ra, cứng rắn ngăn chặn chân lực trong cơ thể của Lãnh Minh, làm cho hắn không động đậy được.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Lãnh Minh hoảng sợ nói một câu, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lúc này hắn mới nhớ tới, mặc dù hắn là đệ tử Lãnh gia, thế nhưng tu vi chỉ là lục giai sơ kỳ mà thôi. Mà trước đó ngay cả Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong như Phùng Uyên mà người này cũng có thể chém giết, người ta muốn giết hắn không phải dễ như ăn cháo hay sao?
Trong lòng hắn lập tức sợ hãi.
Mà những kẻ khác ở chung quanh thấy một màn như vậy cũng bị dọa cho sợ hãi, đây chính là quản sự a Lãnh gia. Tần Trần này muốn làm gì? Không phải ngay cả đệ tử Lãnh gia cũng muốn giết đó chứ?
Tần Trần lạnh lùng nhìn Lãnh Minh, ánh mắt rét lạnh, nói:
- Ngươi dám đe doạ ta? Nói thật cho ngươi biết, thứ Bản thiếu không sợ nhất chính là đe doạ. Ta nhắc nhở ngươi một lần, nếu như còn dám đe doạ Bản thiếu, Bản thiếu không quan tâm cái gì mà Phùng gia, Lãnh gia mà sẽ lập tức giết ngươi, cút!
Quát một tiếng, Tần Trần đá văng Lãnh Minh ra, ầm một tiếng, Lãnh Minh nặng nề đập vào một cái bàn ở gần đó làm cho cái bàn vỡ tan, sau đó nặng nề ngã xuống đất, vô cùng chật vật.
Mà bị Tần Trần ném ra ngoài, chân lực trong cơ thể Lãnh Minh cũng lần nữa khôi phục lại như cũ, hắn vội vàng bò lên, giận dữ nhìn Tần Trần, tức giận nói:
- Ngươi...
- Còn chưa cút? Nếu không cút thì ở lại đây đi, giống như Phùng Uyên này vậy, vĩnh viễn ở lại nơi này.
Tần Trần lạnh lùng quét mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như gươm sắc khiến cho lông tơ trên người Lãnh Minh dựng đứng, mồ hôi nhễ nhại, trong mắt hiện lên một chút oán độc, cũng không dám nói thêm lời nào nữa mà lập tức rời khỏi nơi đây.
Lúc này, trừ thi thể của cường giả Phùng gia ở trên đất ra, toàn bộ chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai dám nói nửa câu.
Ngay cả người của Lãnh gia mà đối phương cũng dám giáo huấn, nếu bọn họ tiến lên, có lẽ ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào a.
- Chúng ta đi!
Nói một tiếng với Hắc Nô, Tần Trần lập tức mang theo Hắc Nô và đám người Tiêu Nhã rời khỏi phủ đệ Phùng gia.
- Phùng gia, hết thật rồi!
Nhìn thi thể cường giả của Phùng gia đầy đất, tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, đường đường là đại thế gia không ngờ lại bị diệt như vậy. Tuy rằng trong Phùng gia cũng có không ít nữ quyến và Võ giả còn sống, thế nhưng mất đi cường giả cao cấp nhất Phùng gia chống đỡ, Phùng gia sẽ bị xoá tên trong hàng ngũ đại thế gia của Hoàng thành a.
Đặc biệt là những sản nghiệp của Phùng gia ở trong hoàng thành, không có cao thủ bảo hộ, có lẽ không bao lâu nữa những sản nghiệp kia cũng sẽ bị rất nhiều thế lực khác nhau chiếm đoạt.
- Đây chính là vị thiên tài Ngũ quốc nói muốn tiêu diệt Lưu Tiên tông sao? Thật là ác độc!
- Thủ đoạn thật là tàn nhẫn, hiện tại lão phu đã tin người giết chết tất cả người của Lưu Tiên tông ở trong Cổ Nam Đô a.
- Đáng tiếc, người này nghĩ như vậy là xong sao? Hoàng thành không giống như là Cổ Nam Đô, hôm nay người này diệt chúng cao thủ Phùng gia, phá hoại quy củ Hoàng thành, có lẽ tai hoạ sẽ lập tức ập xuống đầu hắn.
- Chờ xem kịch vui đi, một đệ tử Ngũ quốc mà cũng dám dương oai trong Hoàng thành Đại Uy vương triều chúng ta, có lẽ hắn chán sống rồi. Không bao lâu nữa, không chỉ có hắn, ngay cả những bằng hữu của hắn cũng sẽ không có kết cục gì tốt.
- Hắn vẫn còn quá trẻ.
Đại biểu của các thế lực trong Hoàng thành tới tham gia đại hỉ của Phùng gia hoặc cười nhạt, hoặc xem thường, hoặc hưng phấn, hoặc thở dài, không có một ai là không đưa ra ý kiến của mình.
Mà lúc này tất cả mọi chuyện xảy ra trong Phùng gia cũng như một cơn gió nhanh chóng truyền khắp Hoàng thành, làm cho mọi người chấn động.
Lúc này, Tần Trần cũng đã mang theo đám người Hắc Nô trở về xóm nghèo phía tây thành.
- Tần Trần, mọi người nhanh dọn dẹp một chút, lập tức rời khỏi Hoàng thành đi.
Vừa về tới xóm nghèo, Tiêu Nhã đã nóng nảy nói.
Tần Trần lắc đầu:
- Tiêu Nhã Các chủ, không cần thiết phải thế.
- Cái gì mà không cần thiết cơ chứ? Ngươi có biết hành vi ngày hôm nay của ngươi lỗ mãng như thế nào không? Phùng gia chính là thế gia bên dưới của Lãnh gia, ngươi giết nhiều cao thủ của Phùng gia như vậy, Lãnh gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiêu Nhã lo lắng không thôi, nàng đã ở trong Hoàng thành Đại Uy vương triều một đoạn thời gian cho nên cũng có chút hiểu rõ về các thế lực ở nơi này, nàng lo lắng nói:
- Lãnh gia chính là một trong ba đại gia tộc cao cấp nhất ở Hoàng thành này, gia chủ Lãnh gia lại là cao thủ lục giai hậu kỳ đỉnh phong. Chuyện nhằm vào U Thiên Tuyết lần này có lẽ không phải là ý của riêng Phùng gia. Rất có khả năng là do Lãnh gia âm thầm trợ giúp ở sau lưng. Hiện tại ngươi phá hoại kế hoạch của Lãnh gia, không bao lâu nữa Lãnh gia sẽ ra tay, đến lúc đó dù có muốn đi cũng không thoát được nha.
- Bây giờ trốn chẳng lẽ lại có cơ hội hay sao?
Tần Trần cười rộ lên.
- Ít nhất vẫn còn có một tia hy vọng a. Dùng thực lực của Tần Trần ngươi, còn vị tiền bối bên cạnh ngươi nữa, Lãnh gia muốn giữ các ngươi lại cũng phải phái ra cao thủ cấp bậc thái thượng trưởng lão lục giai hậu kỳ. Thế nhưng nhân vật như vậy, trong toàn bộ Lãnh gia cũng không có bao nhiêu, chỉ cần mọi người phân tán, không hẳn đã không thể trốn ra được ngoài.
Tiêu Nhã có chút nóng nảy nói.
- Vô dụng, Lãnh gia muốn đuổi giết chúng ta, bất kỳ ai trong chúng ta cũng không trốn được.
Lúc này, đột nhiên Hắc Nô nói một tiếng.
Đám người Tần Trần đều nhìn về phía hắn.
Hắc Nô nhìn mọi người đang nghi hoặc, thản nhiên nói:
- Cho dù Lãnh gia có thể trở thành một trong ba đại gia tộc của Hoàng thành thế nhưng không phải là bởi vì gia chủ Lãnh Phi Phàm của Lãnh gia, mà là bởi vì lão tổ Lãnh gia Lãnh Phá Công.
- Lão tổ Lãnh gia?
Tiêu Nhã kinh ngạc, nàng đã sống ở trong Hoàng thành không ít ngày, thế nhưng lại chưa từng nghe qua chuyện Lãnh gia có một vị lão tổ gì đó.
Trong con ngươi Hắc Nô hiện lên vẻ lạnh lùng, lạnh lùng nói:
- Lão tổ Lãnh gia, Lãnh Phá Công là trụ cột Lãnh gia, đã rất nhiều năm rồi hắn không xuất hiện. Thế nhưng người này lại là một gã cao thủ Vũ Vương thất giai, cũng là nguyên nhân làm cho Lãnh gia có thể đứng vững ở trong Hoàng thành này!
Vũ Vương thất giai? Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây người, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.