Vũ Thần Chúa Tể

Chương 694: Lãnh gia ra mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

- Thật là nhanh!

Phùng Uyên kinh hãi, vội vàng xuất thủ.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh.

Tiếng kim loại va chạm vang lên, chỉ thấy trong nháy mắt hai người đã hóa thành hai đạo ảo ảnh, tốc độ nhanh tới mức dùng mắt thường không có cách nào nắm bắt được. Chỉ thấy hai đạo ảo ảnh, đang nhanh chóng va chạm rồi lại tách ra.

Tốc độ cực nhanh làm cho tất cả mọi người hoảng sợ không thôi, tốc độ bực này, nếu để bọn họ tiến lên, có lẽ còn chưa kịp nhìn thấy đối phương xuất thủ thì đã mất mạng rồi.

- Chậm!

- Quá chậm!

- Đây chính là thực lực mà ngươi vẫn luôn tự hào sao?

Tần Trần một bên vung kiếm, một bên cười lạnh nói. Trường kiếm trong tay hắn như hóa thành vô hình, kiếm quang chi chít triệt để bao phủ Phùng Uyên, làm cho đối phương không có không gian để tránh.

Vì tốc chiến tốc thắng cho nên Tần Trần bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, thậm chí ngay cả huyết mạch chi lực cũng đã thi triển ra.

Đinh đinh đinh!

Phùng Uyên điên cuồng ngăn cản, lúc này hai mắt đỏ tươi của hắn trợn lên, trong lòng vô cùng kinh sợ.

Mạnh, quá mạnh mẽ.

Dù thế nào thì hắn cũng không dám tưởng tượng ra được, một tiểu tử Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong như Tần Trần lại cường đại đến mức độ này. Dù là trình độ hùng hậu của chân lực hay là tốc độ xuất thủ đều không kém hắn, thậm chí còn có xu thế vượt qua hắn.

Đây thực sự là một thiếu niên, là một Vũ Tông hay sao?

Giờ khắc này Phùng Uyên sợ, sợ hãi, thậm chí hắn còn xoay người muốn chạy trốn. Thế nhưng ở dưới công kích của Tần Trần, ngay cả cơ hội chạy trốn hắn cũng không có, mà chỉ có thể vội vàng ngăn cản công kích của Tần Trần mà thôi.

Phốc phốc phốc!

Từng vết máu xuất hiện ở trên người hắn, chỉ một lát sau, trên người Phùng Uyên đã có hơn mười vết kiếm.

- Huyễn Cấm Tù Lung!

Ánh mắt Tần Trần lóe lên, lại là một đạo tinh thần công kích cuốn tới.

- Không được!

Phùng Uyên cảm thấy choáng váng, trong lòng kinh sợ không thôi. Sau một khắc, trên ngực hắn lần nữa xuất hiện một vết kiếm sâu tận xương, kết hợp với vết kiếm trước đó tạo thành một dấu chữ thập, cả người nhếch nhác bay ra ngoài, miệng điên cuồng phun máu tươi.

Lúc này, kinh mạch trong cơ thể hắn đã bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, cũng đã triệt để mất đi năng lực chiến đấu dưới một kiếm này của Tần Trần,.

- Ngươi.

Kinh sợ nhìn Tần Trần, Phùng Uyên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại không nói được lời nào.

- Lão tổ!

Nơi xa vẫn còn có trưởng lão và các võ giả của Phùng gia ngoan cố chống lại, thấy cảnh này, tất cả đều hoảng sợ, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Ngay cả lão tổ của bọn họ mà cũng bị đánh bại thì bọn họ còn có hy vọng gì nữa chứ?

Thế nhưng Hắc Nô lại không quan tâm tới những chuyện này, một thương đảo qua, phốc phốc phốc, mấy tên trưởng lão đồng thời kêu thảm một tiếng, hóa thành mưa máu.

Yên tĩnh!

Lúc này toàn trường trở nên tĩnh lặng, tất cả quan khách đều kinh hãi nhìn Tần Trần cùng với Hắc Nô cả người đẫm máu, cả ngày không nói được một lời.

Trước đó, khi Tần Trần nói muốn tru diệt Phùng gia, tất cả mọi người chỉ cho rằng đây là một câu truyện cười mà thôi.

Nhưng hôm nay, trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ Phùng gia máu chảy thành sông, đại đa số Võ giả Phùng gia đều bị chém giết.

Bên trở thành trò cười là Phùng gia!

Hôm nay, vốn là ngày vui của Phùng gia, thế nhưng kết quả lại trở thành ngày diệt tộc của Phùng gia.

- Không cần sốt ruột, sắp đến lượt ngươi rồi.

Nhìn Phùng Uyên đang tức giận, Tần Trần chậm rãi đi về phía đối phương.

- Tên súc sinh nhà ngươi!

Phùng Uyên giận dữ hét lớn với Tần Trần, hai mắt đỏ hồng, tràn ngập vẻ điên cuồng.

Ta là súc sinh?

Tần Trần cười nhạt, nhìn Phùng Uyên rồi nói:

- Tần Trần ta vốn không cừu không oán với Phùng gia các ngươi. Thế nhưng Phùng gia ngươi lại quá phận, cướp nữ nhân của Tần Trần ta. Thậm chí còn dùng tính mạng của bằng hữu, huynh đệ ta để đe doạ nàng, bức bách nàng gả vào Phùng gia các ngươi. Những chuyện này ta có thể nhịn, chỉ cầu có thể mang nữ nhân ta về mà thôi. Sau này cũng nước giếng không phạm nước sông với Phùng gia các ngươi. Thế nhưng Phùng gia các ngươi hung hăng, lại muốn giết chúng ta. Tần Trần ta không cam lòng bị các ngươi chém giết cho nên chỉ có thể phản kích.

- Hiện tại, Phùng gia các ngươi tài nghệ không bằng người, lại đi chửi bới chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?

Tần Trần lạnh lùng nhìn Phùng Uyên, nói:

- Được làm vua thua làm giặc, ngươi còn có lời gì để nói nữa không?

- Ha ha ha, được làm vua thua làm giặc sao?

Phùng Uyên căm tức nhìn Tần Trần, điên cuồng cười ha hả, vẻ mặt vô cùng điên cuồng:

- Ngày hôm nay nếu ngươi dám giết ta thì ngươi cũng không có kết cục gì tốt.

- Phải không?

Tần Trần cười lạnh một tiếng:

- Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Tần Trần phát lạnh, muốn chém chết Phùng Uyên.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có một tiếng quát lạnh vang lên, cố một hán tử trung niên đang chậm rãi đi tới.

Người này, một thân tu vi lục giai sơ kỳ, trước đó luôn luôn ngồi ở cạnh chủ vị, thân phận cực kỳ cao quý.

Hắn lạnh lùng nhìn Tần Trần, lạnh nhạt nói:

- Các hạ cũng giết không ít người rồi, uy phong cũng đủ rồi. Tới lúc nên ngừng tay rồi a?

Hắn lạnh lùng nhìn Tần Trần, vẻ mặt ngạo nghễ không gì sánh được, cho dù sau khi Tần Trần thể hiện ra thực lực đáng sợ như thế mà ánh mắt người này nhìn Tần Trần vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, tràn ngập sự khinh miệt.

Sự xuất hiện của hắn cũng làm cho đám người chung quanh ồn ào.

- Ngươi là ai?

Tần Trần lạnh lùng nhìn người này.

- Bản tọa là quản sự Lãnh Minh của Lãnh gia, lần này ta đại biểu Lãnh gia, tham gia đại hỉ của Phùng gia. Phùng gia có liên quan tới Lãnh gia ta, các hạ làm như thế là không để Lãnh gia ta vào mắt a.

- Rốt cuộc Lãnh gia đã không nhịn được nữa rồi.

- Chuyện này còn phải nói sao, cái gì mà có liên quan chứ, Phùng gia vốn là chó sơn của Lãnh gia a.

- Ha ha, Đại Uy vương triều chúng ta nghiêm cấm các gia tộc âm thầm cấu kết cho nên cũng không thể nói như vậy được.

- Ha ha, huynh đệ à, quan hệ của Lãnh gia và Phùng gia, người trong hoàng thành đều biết, còn phải che dấu nữa sao?

Mọi người kích động, sự xuất hiện Lãnh Minh cũng đồng nghĩa với việc Lãnh gia muốn nhúng tay vào chuyện của Phùng gia.

So sánh với Phùng gia, Lãnh gia là một trong ba đại gia tộc của Hoàng thành, cũng là hào môn của Hoàng thành. Có thể nói, luận thực lực, Phùng gia không thể nào so sánh được với Lãnh gia, bởi vì chênh lệch giữa đôi bên quá lớn.

Không nói đâu xa, gia chủ Lãnh gia chính là cường giả lục giai hậu kỳ, là một trong những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Uy vương triều này.

- Quản sự Lãnh gia?

Tần Trần lạnh lùng nhìn Lãnh Minh.

- Không sai.

Lãnh Minh kiêu ngạo nhìn Tần Trần, nói:

- Có một số việc ta khuyên các hạ không nên làm quá tuyệt, nơi này là Hoàng thành Đại Uy vương triều, nếu ngươi giết Phùng Uyên, ta e rằng kết quả sau đó mấy người các ngươi không gánh nổi a!

Trong giọng nói của Lãnh Minh mang theo vẻ cảnh cáo nồng đậm.

- Vậy thì cảm ơn các hạ đã nhắc nhở.

Tần Trần chắp tay nói với Lãnh Minh.

Tất cả mọi người đều thở phào một cái, xem ra tuy là người này cuồng vọng, bá đạo, thế nhưng vẫn có chút kiêng kỵ đối với hào phú như Lãnh gia a.

Thế nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng nha, trong toàn bộ Hoàng thành này, trừ Hoàng thất ra có lẽ không có bất kỳ một thế lực nào dám tuỳ ý cự tuyệt Lãnh gia.

- Các hạ có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Đã như vậy người này để bản tọa mang đi thôi, Lãnh gia ta có chút liên quan với Phùng gia, cho nên cũng không thể để cho người Phùng gia chết hết được.

Lãnh Minh cao ngạo nói một tiếng, hiển nhiên hắn cũng cho rằng Tần Trần đã sợ.

- Không thành vấn đề.

Tần Trần gật đầu.

Giọng nói vừa dứt, thanh kiếm rỉ thần bí trong tay hắn đột nhiên xẹt qua yết hầu của Phùng Uyên, xoẹt một tiếng, máu tươi phun ra. Trong nháy mắt khuôn mặt đang kinh hỉ vì sống sót sau tai nạn của Phùng Uyên cứng lại, tràn ngập vẻ kinh sợ nhìn Tần Trần, lập tức tắt thở.

Thu nhẫn trữ vật của Phùng Uyên, Tần Trần nhìn về phía Lãnh Minh rồi cười nói:

- Người này giao cho các hạ, các hạ cứ việc mang đi, không cần khách khí!

Khóe miệng Tần Trần tươi cười, lãnh đạm nhìn Lãnh Minh, thế nhưng ánh mắt cười nhạo lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo, cả người phát lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)