Ong ong ong.
Vô số Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng tạo thành một đại quân côn trùng, như là mây đen bao phủ hai người Phùng Thành và Hoa Thắng, trong nháy mắt đã vây kín hai người.
- Đây là thứ quỷ gì chứ?
Vẻ mặt Phùng Thành và Hoa Thắng dại ra, tuy là Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng còn chưa phát động tấn công bọn họ, thế nhưng chỉ riêng số lượng cũng đã đủ để làm cho bọn hắn rợn cả tóc gáy, lông tơ trên người dựng thẳng lên.
- Diệt cho ta!
Hai người gào thét, điên cuồng xuất thủ, cố gắng đánh tan đám trùng đang vây quanh mình.
Thế nhưng một màn làm cho bọn hắn khiếp sợ xảy ra, khi công kích của bọn hắn rơi vào trong đám trùng, đại quân trùng hơi chậm lại, ngay sau đó lại lần nữa điên cuồng vọt tới, thậm chí công kích của bọn họ còn không giết nổi được một đầu côn trùng nào cả.
- Sao có thể chứ?
Tất cả mọi người chấn động, hai mắt trợn ngược, khó có thể tin được.
Phùng Thành và Hoa Thắng là nhân vật bực nào cơ chứ? Một là gia chủ thế gia trong Hoàng thành, một người là Phó tông chủ Lưu Tiên tông, tông môn cao cấp nhất Huyền Châu, có thể nói thực lực của hai người ở trong đám Vũ Tôn lục giai sơ kỳ là cao nhất, dưới một kích, có lẽ ngay cả một ngọn núi cũng bị đánh nát a.
Nhưng hiện tại, dưới sự liên thủ của hai người, đại quân trùng ngập trời này không tổn thất một chút nào, rốt cuộc đám người trùng này là thứ gì cơ chứ?
Phải biết rằng, ngay cả huyết thú tôn cấp lục giai cũng chưa chắc đã có thể toàn mạng ở dưới công kích của hai người a.
Đám quan khách chung quanh khiếp sợ, Phùng Thành và Hoa Thắng thì lại hoảng sợ, sau một kích, quần trùng ngập trời không có một chút tổn thương nào, trong nháy mắt đã triệt để bao vây hai người vào bên trong, ngay sau đó hai người lại hoảng sợ phát hiện ra một chuyện, chân lực hộ thể của bản thân mình lại đang bị đám trùng này điên cuồng cắn nuốt.
- Không được!
Hai người đều sợ hãi, giờ khắc này, huyết mạch chi lực, các loại bí kỹ đều phun trào. Hai người không dám giấu dốt, thậm chí thực lực bộc phát ra lúc này so với lúc chiến đấu cùng Tần Trần còn đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng vẫn vô dụng, trải qua chuyến đi tới Hắc tử chiểu trạch, Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng đã sớm lột xác, mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều. Trừ một số ít Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng bị một chút tổn thương ở dưới công kích của hai người ra, đám Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng còn lại nhanh chóng bao phủ hai người.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên trong phủ đệ Phùng gia, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn một màn này, cả người phát lạnh,trong lòng sợ hãi không gì sánh được.
Cảm giác bị một đại quân côn trùng cắn xé là như thế nào chứ? Chỉ nghĩ thôi mà trong lòng mọi người đã cảm thấy sợ hãi không gì sánh được.
- Lão tổ cứu ta!
Trong đại quân côn trùng, Phùng Thành thống khổ gào thét.
Ầm!
Phùng Uyên thấy một màn như vậy, vẻ mặt đại biến, điên cuồng xông về phía Phùng Thành.
Phùng gia đã chết quá nhiều người, nếu ngay cả một người gia chủ như Phùng Thành mà cũng phải bỏ mạng ở đây, chuyện này đối với Phùng gia mà nói, là một đả kích quá lớn.
- Ở trước mặt ta mà cũng dám cứu người sao?
Tần Trần cười nhạt, trong nháy mắt khi Phùng Uyên xuất thủ, hắn đột nhiên thúc giục tinh thần lực lục giai đỉnh phong trong đầu.
Tinh Thần Phong Bạo!
Vù vù!
Một cỗ tinh thần lực vô hình hóa thành một mũi tên, đâm vào trong đầu Phùng Uyên.
- Không được!
Phùng Uyên kinh hãi, không còn cố cứu viện Phùng Thành nữa mà nổi giận gầm lên một tiếng, huyết mạch chi lực trong cơ thể ầm ầm bạo phát, cố gắng ngăn cản tinh thần công kích của Tần Trần.
Nhưng chỉ là vô dụng.
Tinh thần công kích của Tần Trần đáng sợ tới mức nào chứ? Trong nháy mắt khi cơn bão tinh thần xông vào trong đầu Phùng Uyên đã đánh tan tinh thần phòng ngự của đối phương, con ngươi tràn ngập lửa giận của đối phương dại ra.
- Cơ hội tốt!
Thân thể Tần Trần nhanh như điện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Phùng Uyên, tay chém ra một kiếm.
- Phá cho ta!
Dù sao Phùng Uyên cũng là cường giả Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong uy tín lâu năm, thủ đoạn phòng ngự trên người tầng tầng lớp lớp. Sau khi bị tinh thần lực của Tần Trần công kích, trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng, lập tức thi triển bí kỹ, làm cho bản thân mau chóng tỉnh táo lại.
Nhưng cao thủ quyết đấu, chỉ cần sơ sẩy trong nháy mắt cũng đã đủ để quyết định thắng bại của cuộc chiến rồi.
Phốc phụt!
Phụt một tiếng, Phùng Uyên nổi giận gầm lên, trong nháy mắt trên thân thể xuất hiện một vết kiếm dài đến gần thước, bên ngoài da thịt có một cỗ kiếm ý hủy diệt kinh người đang dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Phùng Uyên, làm cho hắn phải mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác bay ra ngoài.
Nếu không phải hắn kịp phản ứng, làm cho bản thân tỉnh táo lại thì một kiếm này đã đủ để xẻ đôi người hắn rồi.
- A!
Mà lúc này, không có Phùng Uyên cứu viện, hai người Phùng Thành và Hoa Thắng lập tức bị vô số huyết trùng gặm nhắm. Dưới tiếng kêu gào thê thảm, cả hai hoá thành bụi phấn, chỉ có hai chiếc nhẫn trữ vật được vô số huyết trùng mang tới trong tay Tần Trần.
Cảnh tượng như vậy làm cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Phùng Thành, gia chủ Phùng gia, Hoa Thắng, phó tông chủ Lưu Tiên tông, cứ như vậy mà mất mạng sao?
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, người này thật là ác độc, không ngờ hắn lại thực hiện được lời nói trước đó.
Mà lão tổ Phùng Uyên muốn xuất thủ cứu viện Phùng Thành, không những không thành công mà còn bị Tần Trần nắm lấy cơ hội, dùng một kiếm làm cho bản thân hắn bị trọng thương.
Chuyện này làm cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được, thiếu chút nữa thế giới quan đã sụp đổ.
- Ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn mà lại còn muốn cứu người? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp Phùng Thành, cùng tới địa ngục a.
Tần Trần ngạo nghễ đứng đó, miệng cười nhạt nhìn Phùng Uyên.
- Ngươi.
Phùng Uyên vô cùng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tần Trần, ánh mắt tràn ngập lửa giận, hoảng sợ, kinh hãi.
Không ngờ một thiếu niên Ngũ quốc lại có thể bức bách Phùng gia bọn hắn tới mức này, trước đó hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này a.
Mà lúc này, bên kia cũng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy khí thế trên người Hắc Nô bạo phát, trường thương lạnh lẽo vung vẩy, mỗi một kích đều có một gã trưởng lão Phùng gia ngã xuống, không có sức đánh trả ở trước mặt hắn.
Ầm!
Khí thế ngút trời quanh quẩn ở trên người Hắc Nô, lúc này Hắc Nô đã hóa thân thành một vị Ma thần, tu vi lục giai trung kỳ đỉnh phong được phóng thích đến mức tận cùng, không có ý chơi đùa. Dùng thực lực của đám trưởng lão lục giai đó sơ kỳ của Phùng gia, làm sao có thể ngăn cản được hắn cơ chứ?
Tru sát!
Quả thực là một trận đơn phương giết chóc a!
Thật là mạnh mẽ!
Làm sao có thể mạnh như vậy được chứ?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Hắc Nô đang trắng trợn tàn sát, trong lòng sợ hãi không thôi.
Cao thủ của Phùng gia ở trước mặt Hắc Nô không chịu nổi một kích, không có lực để cản, giống như là heo chờ đồ tể tới chém giết vậy.
Người đội đấu bồng này là ai? Vì sao cao thủ như vậy lại không có chút danh tiếng nào trong Đại Uy vương triều cơ chứ?
Điều làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn đó chính là, cao thủ như Hắc Nô lại đi thần phục Tần Trần, làm nô bộc của Tần Trần, chuyện này làm cho bọn họ không thể nào hiểu được.
- Không được!
Thấy một màn như vậy, hai mắt Phùng Uyên đỏ tươi, những người này đều là trụ cột của Phùng gia hắn. Thế nhưng hiện tạ bọn họ lại giống như là giun dế vậy, chỉ có thể ngửa cổ chờ tàn sát. Trái tim của Phùng Uyên lúc này đang run rẩy, đang sợ hãi, đang hối hận.
- Không cần phải gấp, ngươi cũng sắp phải đi theo bọn chúng rồi.
Đối mặt với Phùng Uyên đang tức giận và sợ hãi, thân thể Tần Trần bỗng dưng chấn động, trên người hắn có lôi quang nở rộ, lần đầu tiên thi triển ra huyết mạch chi lực của bản thân. Thân thể hắn như là một đạo thiểm điện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Phùng Uyên.