- Ha ha ha, đối thủ của các ngươi là ta.
Thấy những trưởng lão này muốn thoát khỏi vòng chiến, Hắc Nô quát to một tiếng, điên cuồng xuất thủ, làm cho tất cả trưởng lão không thể nào rời khỏi vòng chiến. Còn có một tên trưởng lão trong lúc hoảng hốt bị Hắc Nô nắm lấy cơ hội, bị một thương của Hắc Nô đâm trúng.
Hắc Nô dùng sức một người chiến đấu với rất nhiều cường giả Phùng gia.
- Hôm nay, ngươi sẽ phải chết!
Tần Trần bắn về phía Phùng Thành, đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
- Chuyện này cũng không hẳn a, tiểu tử, người chết hôm nay là ngươi.
Đột nhiên, một đạo thanh âm uy nghiêm và phẫn nộ từ trên trời giáng xuống, giống như tiếng sấm cuồn cuộn làm cho màng nhĩ của mọi người ở đây rung động.
Cả người Phùng Thành chấn động, trong ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt nồng nặc, hắn kích động nhìn về phía sau phủ đệ Phùng gia.
Ầm!
Đột nhiên từ phía sau có một đạo thân ảnh to lớn lướt đến, là một lão giả râu tóc bạc trắng. Sau khi nhìn thấy phủ đệ Phùng gia là một mảnh hỗn độn, trong mắt hắn bắn ra sát ý vô biên.
- Đây là... gia chủ tiền nhiệm Phùng gia, Phùng Uyên!
- Người này còn chưa chết sao?
- Mười năm trước Phùng Uyên đã đột phá đến cảnh giới Vũ Tôn lục giai trung kỳ, hiện tại có lẽ một thân tu vi của hắn đã tăng lên tới lục giai trung kỳ đỉnh phong a!
Mọi người rung động, ồn ào không gì sánh được.
Từ trước cho tới nay tất cả mọi người đều nghi ngờ việc lão tổ Phùng gia, Phùng Uyên có vẫn lạc hay không, chỉ là vẫn không có chứng cứ cho nên không thể kết luận mà thôi. Hôm nay, Phùng Uyên lại thực sự xuất hiện, hơn nữa còn bị Tần Trần bức bách phải đi ra ngoài, bởi vì nếu hắn không ra, Phùng Thành sẽ chết.
- Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong?
Đám người Tiêu Nhã đang quan chiến ở phía xa nghe thấy đám người chung quanh nghị luận, sắc mặt từng người đại biến, tái nhợt.
Cao thủ như thế, Tần Trần sẽ là đối thủ của đối phương sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Trần.
Chỉ thấy Tần Trần lẳng lặng đứng ở nơi đó, lãnh đạm nhìn Phùng Uyên đang bay tới, trên mặt không có một chút biểu hiện nào.
Không kinh sợ, không sợ hãi, cũng không có vẻ tâm thần bất định, nếu có thì chỉ là cười nhạt mà thôi.
Chỉ thấy Phùng Uyên bay tới chính giữa phủ đệ, nhìn cả phủ đệ hỗn độn cùng với thi thể đầy đất, sát cơ trong mắt hắn lại càng nồng đậm hơn trước.
- Được, rất tốt, raast tốt!
Hắn tức giận cười lớn, hai mắt lạnh lùng nhìn Tần Trần, trong con ngươi có sát ý ngập trời bắn ra.
- Lão tổ!
Phùng Thành và các cao thủ Phùng gia cúi đầu với lão giả, trong con ngươi hiện lên vẻ kích động.
Lão tổ nhà bọn hắn chính là cao thủ lục giai trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần người xuất hiện thì chắc chắn Tần Trần sẽ phải chết.
Mà Phùng Thành, cũng hưng phấn không thôi.
- Ngươi còn mặt mũi gọi ta một tiếng lão tổ hay sao?
Phùng Uyên hừ lạnh một tiếng, hôm nay vốn là ngày vui của Phùng gia hắn, vì cướp đoạt truyền thừa trên người U Thiên Tuyết, vì làm cho những thế lực khác đồng ý mà hắn đã phải tốn bao nhiêu tinh lực, đáp ứng vô số điều kiện của các thế lực lớn, nhưng hôm nay lại bị tên Phùng Thành này làm thành như vậy.
Những thi thể nằm trên mặt đất đều là tinh anh của Phùng gia a. Đặc biệt là Phùng Thiếu Phong, ngay cả hắn cũng phải thưởng thức, cũng nhận định đối phương có thể kế thừa đại nghiệp của Phùng gia, dẫn dắt Phùng gia đi tới thời kỳ huy hoàng.
Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
Cho dù kết quả hôm nay thế nào thì Phùng gia hắn cũng sẽ trở thành trò cười của các thế lực lớn trong Hoàng thành, ít nhất vào lúc hắn còn sống, Phùng gia có muốn cũng không ngóc đầu lên được.
- Lão tổ, ta có tội!
Phùng Thành cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, thân là gia chủ Phùng gia mà lại để Phùng gia gặp phải đại nạn này, hắn là người có tội lớn nhất a.
- Tội của ngươi lát nữa ta sẽ tính, thế nhưng hiện tại...
Phùng Uyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Trần.
- Hôm nay ta sẽ không giết ngươi. Thế nhưng ta muốn làm cho ngươi nếm hết hình phạt thống khổ nhất trên đời này, để cho ngươi biết kết quả của việc đắc tội với Phùng gia ta.
Trên người Phùng Uyên có một cỗ sát ý như thực chất bắn ra, làm cho chúng quan khách chung quanh cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được.
- Còn ngươi...
Phùng Uyên lạnh lùng nhìn Hắc Nô:
- Một tên Vũ Tôn lục giai trung kỳ, không ngờ lại đi theo giun dế Ngũ quốc, không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở đây!
Người này là Vũ Tôn lục giai trung kỳ sao?
Mọi người kinh hãi nhìn về phía Hắc Nô, tuy là bọn họ đã sớm suy đoán. Thế nhưng sau khi có người nói ra, trong lòng mọi người vẫn vô cùng khiếp sợ.
Vũ Tôn lục giai trung kỳ cũng có thể nói là cường giả ở trong hoàng thành này, muốn gặp cũng khó a.
- Ha ha, uy phong thật lớn a. Vừa đến đã quyết định sinh tử của chúng ta, chỉ là, ngươi có năng lực này sao?
Đúng lúc này, đột nhiên Tần Trần cười khẽ, thanh âm bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào cả.
Cuồng, thật là ngông cuồng.
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Tần Trần, người này thật biết cách làm cho người ta chấn động. Cho dù phải đối mặt với lão tổ Phùng gia nhưng người này vẫn lớn lối như vậy.
- Không biết sống chết!
Phùng Uyên nhìn Tần Trần rồi quát lạnh tiếng.
Tần Trần khẽ mỉm cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô biên, sau đó hắn lạnh lùng nói với Hắc Nô:
- Hắc Nô, nếu lão già này đã đi ra thì đừng nương tay, Bản thiếu cũng không có thời gian để lãng phí ở chỗ này.
- Trần thiếu, thuộc hạ còn chưa chơi chán a.
Hắc Nô âm hiểm cười một tiếng:
- Thế nhưng Trần thiếu đã nói như vậy thì thuộc hạ sẽ nghe lời Trần thiếu.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ tới lúc này mà Tần Trần và Hắc Nô vẫn còn có tâm tình nói chuyện. Điều làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn nữa là, không ngờ trước đó hai người Tần Trần vẫn chưa dùng toàn lực, dựa theo ý của Tần Trần, dường như hai người luôn đợi Phùng Uyên xuất hiện a.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Phùng Uyên giận tím mặt, sau một khắc, thân thể hắn chợt động, cả người như là một đạo ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, trực tiếp đánh ra một quyền lên mặt của Tần Trần.
Nhanh, quá nhanh.
Một kích này của Phùng Uyên khiến cho mọi người không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả không ít Vũ Tôn lục giai ở đây còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì công kích của Phùng Uyên đã xuất hiện ở trước mặt Tần Trần.
- Đây chính là vốn liếng kiêu ngạo của ngươi sao? Nực cười!
Mà chuyện làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn đó là phản ứng của Tần Trần, dường như hắn đã biết trước từ lâu vậy. Chẳng biết từ lúc nào thanh kiếm rỉ thần bí trong tay Tần Trần đã xuất hiện ở phía trước, nhanh chóng ngăn cản một kích của Phùng Uyên.
Ầm!
Quyền kiếm va chạm bộc phát ra lực lượng trùng kích kinh người, thân thể Tần Trần bay về phía sau hơn mười thước, không ngừng triệt tiêu lực lượng phản chấn, cả người không có một chút vết thương nào.
Người này ngăn cản được sao?
Mọi người chấn động không thôi, Phùng Uyên cũng nheo mắt, tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Làm sao có thể? Một quyền này của hắn, ngay cả Vũ Tôn lục giai sơ kỳ cũng có thể đánh nát, mà người này chỉ là Vũ Tông ngũ giai, sao có thể chống lại được chứ?
- Phùng Thành, Hoa Thắng, hai người các ngươi bắt mấy người Ngũ quốc trước cho ta.
Phùng Uyên quát lạnh một tiếng, lần nữa bắn về phía Tần Trần.
- Vâng!
Phùng Thành và Hoa Thắng khẽ quát một tiếng, hai người oán hận nhìn Tần Trần, sau đó cùng bay về phía đám người Tiêu Nhã.
- Tiểu tử, trước tiên bắt bằng hữu của ngươi lại, để lão phu xem ngươi còn có thể làm gì được nữa.
Phùng Uyên ngăn Tần Trần lại, không cho Tần Trần có cơ hội giải cứu đồng bạn, miệng nở nụ cười nhạt dữ tợn.
Ánh mắt Tần Trần phát lạnh, dùng tu vi của đám người Tiêu Nhã không chống lại được Phùng Thành và Hoa Thắng a.
- Ngươi làm như thế sẽ chỉ khiến cho gia tộc ngươi sụp đổ nhanh hơn mà thôi.
Tần Trần lạnh lùng nói một câu. Ở trước mắt bao người, trong tay Tần Trần xuất hiện một cái hồ lô màu đen, ngay sau đó có một mảng lớn mây đen màu đen từ trong miệng hồ lô lan tràn ra. Sau đó kéo về phía hai người Phùng Thành và Hoa Thắng.
Đây chính là Hỏa Luyện Trùng và Phệ Khí Nghĩ đã tiến hóa.
Hai đám mây đen, ở trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người bao phủ lấy thân thể của hai người Phùng Thành và Hoa Thắng.