Trong nháy mắt sắc mặt Phùng Thành trở nên trắng bệch.
Một kiếm này của Tần Trần, ngay cả hắn cũng không ngăn được, Phùng Thiếu Phong vừa mất đi cánh tay phải, đồng thời lại bị trọng thương thì sao có thể cản được một kiếm này cơ chứ?
- Ngươi dám?
Phùng Thành gầm lên tiếng, hai mắt đỏ chót, giống như bị điên vậy.
- Ngươi nghĩ ta có dám hay không?
Tần Trần cười nhạt, lạnh lùng lên tiếng, đạo kiếm quang kia lại càng mạnh hơn nữa, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Phùng Thiếu Phong.
Nhìn hai mắt tràn ngập sự hoảng sợ của Phùng Thiếu Phong, khóe miệng Tần Trần nở một nụ cười nhạt.
Người này mà cũng biết sợ sao? Trước đây người này đã đối xử với U Thiên Tuyết thế nào a?
Nếu không phải Tần Trần hắn kịp thời chạy tới thì có lẽ người chết ngày hôm nay chính là U Thiên Tuyết, thậm chí ngay cả đám người Tiêu Chiến cũng sẽ chết ở trên tay đám người Phùng Khôn a.
Nếu Phùng gia dám động thủ với đồng bạn của hắn thì tại sao Tần Trần hắn lại không dám cơ chứ?
- Không được, ngươi thả ta, ngươi không thể giết ta!
Đối mặt với một kiếm không thể địch nổi của Tần Trần, sắc mặt Phùng Thiếu Phong điên cuồng vặn vẹo, tràn ngập vẻ tuyệt vọng, hắn thất thanh rống to một tiếng.
Phùng Thiếu Phong hắn phải chết rồi sao? Ở trong ngày đại hôn của hắn, bị người ta dùng một kiếm chém chết sao?
Giờ khắc này, trong đầu Phùng Thiếu Phong hiện lên rất nhiều thứ, nhiều nhất trong đó vẫn là những Võ giả đã từng chết ở trong tay hắn, vẻ tuyệt vọng ở trong mắt của bọn họ.
Hóa ra cảm giác tuyệt vọng mà chết đi là loại cảm giác này sao?
Phốc phụt!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, thân thể Phùng Thiếu Phong đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt hắn cứng đờ, hai mắt mở lớn, tràn ngập vẻ sợ hãi, tuyệt vọng, hắn chưa từng nghĩ tới việc mình cũng có một ngày này.
Sau một khắc.
Phốc!
Ở mi tâm của Phùng Thiếu Phong xuất hiện một lỗ máu, cả người phân thành hai nữa, bị chém thành hai khúc, đổ ập xuống mặt đất.
- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ thả ngươi sao? Ban nãy chẳng qua là ta đùa giỡn ngươi một chút mà thôi!
Nhìn thân thể đổ ập xuống của Phùng Thiếu Phong, trong lòng Tần Trần thầm cười nhạt, từ thời khắc Phùng Thiếu Phong ép buộc U Thiên Tuyết phải thành hôn với mình thì người này đã phải chết rồi.
Hít!
Những người khác nhìn thân thể của Phùng Thiếu Phong ngã xuống, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy trong lòng kinh hoàng, lông tóc trên người không nhịn được dựng thẳng lên.
Đại thiếu gia Phùng gia, chết rồi sao?
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, trong lòng vô cùng chấn động.
Địa vị của Phùng Thiếu Phong ở Phùng gia thế nào, bọn họ quá là rõ ràng, có thể nói Phùng Thiếu Phong đã sớm được coi là gia chủ đời tiếp theo của Phùng gia. Cũng là thiên tài khó gặp trong vòng trăm năm qua của Phùng gia a, nhưng hiện tại, hắn đã chết rồi.
Tần Trần không nói lời nào, cũng không nói bất kỳ lời thừa nào, nói giết là giết. Chỉ một kiếm đã chém vỡ hy vọng của Phùng gia, chuyện hắn muốn làm là tàn sát hết người của Phùng gia, mà Phùng Thiếu Phong mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Người này, quá ác!
Không thể chọc vào a!
Lúc này ánh mắt mọi người dại ra nhìn về phía Tần Trần, không có cách nào hình dung được sự rung động trong lòng, giết chết đại thiếu gia Phùng gia ở trong Phùng gia, vì sao một tên đệ tử Ngũ quốc lại hung hăng như vậy chứ? Sao hắn dám? Dù có nghĩ như thế nào thì mọi người cũng không đoán ra được.
- A...
Một tiếng rống thảm thiết vang lên, đánh thức tất cả mọi người. Chỉ thấy Phùng Thành kinh ngạc nhìn thi thể nằm trên mặt đất, nhi tử duy nhất của hắn, người làm hắn phải bỏ ra hơn hai mươi năm tâm huyết, tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng là sự kiêu ngạo của Phùng gia bọn hắn.
Hôm nay, vốn là ngày vui của Thiếu Phong, nhưng hôm nay nhi tử hắn lại nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
- Ta muốn ngươi chết, còn có các ngươi nữa, tất cả đều phải chết!
Phùng Thành oán độc nhìn chằm chằm vào Tần Trần, huyết mạch chi lực trong cơ thể điên cuồng sôi trào, cả người như đã hóa thân thành một vị Ma Thần.
Tần Trần cầm thanh kiếm rỉ thần bí trong tay, nhìn Phùng Thành đang gào thét, trong mắt cũng mang theo sát cơ nồng đậm.
- Ta cũng muốn ngươi chết.
Tần Trần cười nhạt, ánh mắt cũng trở nên phát lạnh, trước đó chỉ là làm nóng người, hiện giờ hắn sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện.
Sưu!
Hắn nhảy lên, không ngờ lại chủ động xuất kích, dẫn đầu giết về phía Phùng Thành.
- Cuồng vọng, chết đi cho ta!
Phùng Thành gào thét, ầm ầm đập một quyền xuống đỉnh đầu của Tần Trần.
Thế nhưng công kích của hắn đã mất đi mục tiêu, sưu một cái, chẳng biết từ lúc nào Tần Trần đã đi tới bên người hắn, vô cùng bá đạo chém ra một kiếm.
- Phốc!
Trong nháy mắt chân lực hộ thể bên ngoài thân Phùng Thành bị xé rách, ngay sau đó máu tươi xuất hiện ở giữa không trung. Phùng Thành kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, trên ngực hắn xuất hiện một vết máu dài gần thước, máu tươi từ trong đó không ngừng chảy ra.
Cái gì?
Sao lại vậy được?
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người chấn động mãnh liệt, song phương vừa mới giao thủ, không ngờ Phùng Thành đã bị thương!
Phùng Thành cũng kinh sợ nhìn chằm chằm vào Tần Trần, thân pháp ban nãy của Tần Trần quá nhanh, nhanh đến mức làm cho hắn không nắm bắt được, vừa cảm thấy hoa mắt thì người đã trúng một kiếm. Tại sao một tên Vũ Tông ngũ giai lại đáng sợ như thế cơ chứ? Hắn không hiểu được!
Tần Trần cười nhạt, chẳng nói câu nào, lại lần nữa ra tay.
- Phốc!
Lại có một vết máu hiện lên, Phùng Thành kêu thảm một tiếng, người lần nữa bị trường kiếm xuyên thủng, tạo ra một cái lỗ máu.
Chậm, quá chậm!
Tần Trần lắc đầu, So với đội trưởng Tông vệ Dị Nhân Đồ lục giai trung kỳ đỉnh phong của Đại Chu vương triều và Thiên Ma trưởng lão của Huyết Ma giáo, Phùng Thành này quá yếu, quả thực là yếu tới mức đáng thương. Cho dù không có trận pháp thì người này cũng chỉ có thể chịu trận, bị Tần Trần tuỳ tiện giày vò mà thôi.
Phốc phốc phốc!
Chỉ thấy Tần Trần xuất thủ thần tốc, trong nháy mắt trên người Phùng Thành lại xuất hiện vô số vết máu chi chít, cả người hóa thành một cái sàng toàn máu là máu.
- Hoa Thắng, ngươi còn không xuất thủ giúp ta một tay?
Phùng Thành kinh sợ, toàn thân đau đớn không thôi, nếu không phải thủ đoạn phòng ngự của hắn kinh người thì có lẽ hiện tại đã chết ở trong tay Tần Trần rồi.
Vẻ mặt Hoa Thắng ngưng trọng, nói thật, thực lực Tần Trần đã vượt qua dự liệu của hắn. Nếu như là kẻ khác, hắn sẽ bo bo giữ mình, không cần phải xuất thủ, thế nhưng đối mặt với hung thủ giết chết nhi tử mình, đồng thời trên người còn mang theo truyền thừa lớn nhất của Cổ Nam Đô, Hoa Thắng do dự một chút, cuối cùng vẫn xông lên.
Sưu!
Trong tay hắn xuất hiện một bảo vật hình trống, đông một tiếng, tiếng trống vang lên, bốn phía phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ít quan khách có tu vi yếu đuối tai mũi đổ máu, bị thương nặng ở dưới tiếng trống này, đồng thời cả đám cũng đang điên cuồng lui lại.
Tần Trần cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau một khắc đã có một đạo ánh đao sắc bén xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đinh!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm rỉ thần bí xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, ngăn một đao mạnh mẽ của Hoa Thắng lại.
Sau đó!
Sưu!
Kiếm quang lóe lên, Hoa Thắng phun máu bay ngược ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết kiếm, nếu không phải phản ứng của hắn nhanh thì đạo kiếm quang lạnh lẽo kia đã trực tiếp xé hắn làm đôi rồi.
- Tại sao lại vậy cơ chứ?
Trong lúc bay ngược về phía sau, Hoa Thắng kinh sợ, kiện chân bảo này của hắn ẩn chứa tinh thần công kích, ngay cả Vũ Tôn lục giai cũng bị rung chuyển trong vòng một hô hấp, bằng vào bảo vật này hắn đã đánh lén và giết chết không ít cường giả Vũ Tôn a.
Nhưng Tần Trần không ngờ lại có thể tỉnh táo trong nháy mắt, thậm chí còn có thể tiến hành phản kích trước, chuyện này làm cho hắn khó mà hiểu được.
- Trước tiên giết chết Phùng Thành, sau đó mới giết người này.
Lạnh lùng nhìn Hoa Thắng, Tần Trần không có ý định truy kích mà lao về phía Phùng Thành đang bị trọng thương.
- Mau phái người tới giúp ta!
Phùng Thành gào thét, vô cùng hoảng sợ, rất nhiều trưởng lão Phùng gia nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ không thôi, cả đám vội vàng xông về phía trước cứu gia chủ nhà mình.