- Giết!
Tiếng gầm giống như sấm sét vang lên, rất nhiều cường giả Phùng gia vô cùng tức giận, giờ khắc này bọn họ bộc phát tu vi của bản thân đến mức tận cùng, ùng ùng, uy áp kinh khủng như muốn hủy diệt tất cả điên cuồng kéo tới.
Thật là mạnh mẽ!
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía đám trưởng lão Phùng gia, trong những người này có hai, ba người là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ, thậm chí còn có một hai người đã đạt đến trình độ lục giai sơ kỳ đỉnh phong. Trừ những người này ra, cường giả Vũ Tông hậu kỳ đỉnh phong, nửa bước Vũ Tôn cũng có rất nhiều, bọn họ tạo thành một đội hình cường đại đánh về phía Hắc Nô.
Trước đó Hắc Nô diệt sát Võ giả Phùng gia làm cho bọn hắn vô cùng phẫn nộ, bọn họ muốn giết chết Hắc Nô trong thời gian ngắn nhất, để răn đe mọi người có mặt ở đây.
Uy thế ngập trời khiến cho mọi người biến sắc, trong lòng chấn động không thôi.
Phùng gia không hổ là Phùng gia, quá mạnh mẽ.
Chỉ là một trưởng lão của một thế lực mà đã đủ để quét ngang các thế lực cao cấp ở các châu quận trong vương triều a.
- Hai tên kia xui xẻo rồi.
Mắt nhìn Tần Trần và Hắc Nô, mọi người ở đây thở dài một tiếng.
- Ha ha ha, đến rất tốt!
Chỉ là, mọi người không ngờ tới một việc, dù phải đối mặt với rất nhiều trưởng lão Phùng gia thế nhưng Hắc Nô vẫn điên cuồng cười một tiếng, chẳng những không lui lại mà còn không chút sợ hãi tiến lên. Thân thể thoắt một, trường thương nhoáng lên, không ngờ lại chủ động giết về phía chúng cường giả Phùng gia.
Ầm!
Chỉ thấy thương ảnh đầy trời kéo tới, một cỗ khí tức lạnh như băng bao phủ thiên địa. Trường thương lạnh lẽo trong tay Hắc Nô như nổ tung, trong nháy mắt có vô số phù văn và đường văn sáng lên, toát ra một cỗ uy thế ngập trời trước đó chưa từng có.
Cái gì?
Mọi người chấn động mãnh liệt, gia hỏa này muốn tìm chết sao?
Dù tu vi của hắn có mạnh mẽ tới đâu cũng không quan trọng, bởi vì hiện giờ hắn phải đối mặt với mấy Đại trưởng lão của Phùng gia liên thủ công kích, phản ứng đầu tiên của người bình thường phải là lui lại mới đúng a.
Mà trong lòng tất cả trưởng lão của Phùng gia lại càng kinh hãi hơn nữa. Người này quá là kiêu ngạo, khinh thường bọn hắn sao? Trong lúc nhất thời công kích mà bọn họ thi triển ra lại càng cuồng bạo, chân lực kinh người tạo thành một cơn lốc mạnh mẽ che khuất bầu trời.
- Ầm!
Tiếng nổ kinh người vang vọng đất trời, toàn bộ phủ đệ Phùng gia giống như gặp phải địa chấn vậy, đèn lồng, rèm che bốn phía ầm ầm nổ tung thành phấn vụn.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, không ngờ tất cả trưởng lão của Phùng gia không thể chiếm được thế thượng phong, sắc mặt cả đám tái nhợt, người không ngừng lui lại ở dưới đạo thương ảnh kinh khủng kia.
Thậm chí còn có một ít Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong không thừa nhận được trùng kích kinh khủng như vậy, miệng kêu thảm một tiếng, cả người nổ tung, hóa thành mưa máu.
Trái lại, y phục trên người Hắc Nô bay phất phới, cả người giống như một vị Ma Thần từ trong luyện ngục đi ra, tuỳ tiện mà bá đạo.
- Ồ? Không ngờ lại giết được có mấy tên, quả thật là khiến cho người ta thất vọng a.
Lắc đầu, thậm chí Hắc Nô còn ra vẻ phiền muộn nói một câu.
Vẻ mặt như vậy làm cho tất cả trưởng lão Phùng gia tức giận, trong lòng căm phẫn không thôi.
- Giết!
Nổi giận gầm lên một tiếng, những trưởng lão này lần nữa tấn công tới, trong nháy mắt đã bao vây Hắc Nô vào bên trong.
Mà lúc này, ở một bên khác...
- Ầm!
Khíc tức huyết mạch màu xanh phóng lên cao, cả người Phùng Thành được một tầng vầng sáng màu xanh bao phủ, hai tay hắn đeo một cái bao tay dữ tợn, đang đánh một quyền về phía Tần Trần.
Đối mặt với Tần Trần, Phùng Thành không có ý định đùa giỡn, tu vi lục giai sơ kỳ đỉnh phong bạo phát đến mức tận cùng, ngay cả huyết mạch chi lực mà hắn cũng thi triển ra. Xem ra hắn muốn nhanh chóng bắt được Tần Trần.
Mọi người nhìn chằm chằm về bên này, hai mắt Hoa Thắng không nháy lấy một cái, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Tần Trần, quán quân khảo hạch Cổ Nam Đô, cũng có được truyền thừa mạnh nhất của Cổ Nam Đô.
Chỉ cần bắt được người này là có thể có được truyền thừa kinh người, thậm chí còn có thể giúp cho gia tộc của hắn trở thành gia tộc cao cấp nhất trong Đại Uy vương triều, đủ để khiến cho tất cả mọi người phải ngước mắt lên nhìn.
Vì vậy thậm chí hắn còn nhiệt tình để ý tới Tần Trần hơn Hắc Nô nhiều.
- Chém!
Đối mặt với công kích của Phùng Thành, Tần Trần cười lạnh một tiếng, thanh kiếm rỉ thần bí trong tay hắn chém ra, bỗng dưng có một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết lao thẳng về phía trước.
Keng!
Kiếm quang sáng như tuyết chém lên trên bao tay của Phùng Thành, trong nháy mắt có một cỗ lực lượng xé rách tất cả dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Phùng Thành, làm cho hắn phải kêu lên một tiếng đau đớn, thế công cũng bị tan rã.
Trong lòng Phùng Thành kinh hãi, hắn là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong a. Mà Tần Trần này lại chỉ là một gã Vũ Tông, sao có thể đỡ được một quyền này của hắn cơ chứ?
Khó trách trước đó Phùng Thiếu Phong lại bị một chiêu của hắn đánh bại, thực lực người này mạnh tới mức đáng sợ, tuyệt đối không kém gì một vị cao thủ Vũ Tôn lục giai sơ kỳ a.
Nhưng vẫn không đủ.
- Thanh Diệu Sát Quyền!
Sự khiếp sợ trong lòng hắn bị áp chế, Phùng Thành nổi giận gầm lên một tiếng, huyết mạch chi lực trên người lại càng đậm hơn, lập tức có một đạo quang mang màu xanh phóng lên cao.
Vô số vầng sáng màu xanh bao phủ lấy cơ thể của Phùng Thành, sau đó lực lượng vô hạn màu xanh ngưng tụ lại ở trên hai tay của Phùng Thành, sau đó bắt đầu xoay tròn, lực lượng mạnh mẽ lan tràn, như muốn hủy diệt tất cả xuất hiện.
Cuối cùng, một đạo màu xanh quyền ảnh ầm ầm bắn ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa bị quyền ảnh màu xanh bao phủ, giống như trong chớp mắt vừa rồi Phùng Thành đã đánh ra hàng trăm hàng ngàn quyền vậy.
- Mau lui lại!
Mọi người kinh hãi, điên cuồng lui lại, trừ cao thủ cấp bậc Vũ Tôn còn có thể miễn cưỡng đến gần ra. Tất cả quan khách cấp bậc Vũ Tông đều phải rời khỏi đại sảnh, sợ bị quyền ảnh màu xanh quét trúng, cả đám hoảng sợ nhìn về phía Phùng Thành.
- Trảm!
Ánh mắt Tần Trần vô cùng lạnh lùng, hai tay cầm kiếm, lại một lần nữa chém ra một kiếm.
- Sưu sưu sưu!
Kiếm quang vô tận và quyền ảnh điên cuồng va chạm với nhau phát ra thanh âm đinh tai nhức óc. Cả hai đạo công kích đều nhanh chóng ảm đạm, chân lực lan tràn ra chung quanh. Ầm một tiếng, dưới dư âm của kiếm khí ngập trời, đài chủ hôn bị phá thành từng mảnh nhỏ, ầm ầm sập xuống.
- Mạnh, quá mạnh mẽ!
Mọi người hoảng sợ, Phùng gia có thể đứng vững ở trong Hoàng thành nhiều năm như vậy, được coi là một trong những thế gia cao cấp không phải là không có đạo lý của nó.
Thanh Diệu Sát Quyền chính là bí kỹ tất sát của Phùng gia, uy lực rất mạnh. Một khi dung hợp với huyết mạch chi lực của bản thân Phùng Thành sẽ tạo thành công kích có uy lực vô biên a.
Lại thêm tu vi bản thân Phùng Thành đã đạt đến lục giai sơ kỳ đỉnh phong, cho nên ở đây không có mấy người có thể giao phong với hắn.
Tất cả mọi người có thể khẳng định, nếu như đổi lại là bọn họ đi lên giao thủ với Phùng Thành, rất có thể số lượng người cản được một quyền này chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhưng điều làm cho bọn hắn khiếp sợ là, lúc này Tần Trần lại lần lượt xuất kiếm ở dưới công kích kinh khủng của Phùng Thành. Qua từng kiếm lại có một đạo quyền ảnh tiêu tán, trong nháy mắt có hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm ảnh xuất hiện, không ngừng tiêu diệt quyền ảnh. Làm cho quyền ảnh tiêu tán, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
- Trảm!
Sau khi dùng một kiếm chém vỡ hàng vạn hàng nghìn quyền ảnh mà Phùng Thành đánh ra, Tần Trần phẫn nộ quát một tiếng, đột nhiên có một đạo kiếm quang sắc bén hiện lên, kiếm quang lộng lẫy mang theo khí thế không thể địch nổi ầm ầm chém xuống đỉnh đầu của Phùng Thành.
- Lui!
Sắc mặt Phùng Thành đại biến, ở dưới một kiếm này của Tần Trần, đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện cảm giác nguy cơ nồng đậm. Đồng thời hắn cũng có cảm giác bản thân sẽ bị một kiếm này phân thành hai nửa, vì vậy hắn không có chút do dự nào, thân thể không ngừng điên cuồng lui lại.
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt Phùng Thành đột nhiên đại biến.
Thấy hắn lui lại, trường kiếm trong tay Tần Trần run lên, lại đổi phương hướng, chém lên trên người Phùng Thiếu Phong đang đứng ở vị trí cách hắn không xa.