Trong khoảng thời gian này, Tần Trần đã giải khai một ít tin tức về Phong Thiếu Vũ và Thượng Quan Hi Nhi. 300 năm trôi qua, hiện tai hai người đã là cường giả đỉnh phong của Thiên Vũ đại lục. Một người là Hiên Viên Đại Đế, một người là Lăng Ba Nữ Đế, đồng thời thành lập hoàng triều cái thế và tông môn đỉnh phong.
Hai cổ thế lực này kết hợp, quyền thế ngập trời, thậm chí cả mảnh đất hẻo lánh như Đại Tề Quốc cũng lưu truyền uy danh cái thế của Hiên Viên Đại Đế và Lăng Ba Nữ Đế.
Vô số thiên tài Thiên Vũ đại lục, đều xem hai người là thần tượng và mục tiêu.
- Khi nào ta vượt qua kiếp trước thì mới có cơ hội báo thù rửa hận, đoạt lại tất cả những gì đã từng thuộc về ta.
Bỗng nhiên trong con ngươi Tần Trần bắn ra một đạo quang mang cường đại, một cỗ ý chí bất khuất xông thẳng vân thiên.
Đột nhiên lúc này ở ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhẹ.
- Ai?
Tần Trần trở mình tỉnh giấc, nhìn về phía cửa, cả người thoắt cái đã ở giữa phòng, sau đó như báo săn linh hoạt, nháy mắt đi đến trong viện.
- Trần nhi, là nương.
Ngoài cửa, Tần Nguyệt Trì lặng lẽ đứng trong gió rét, nhìn Tần Trần một cách ôn nhu.
- Nương, sao ngài lại đến? Bên ngoài lạnh, người mau vào phòng.
Tần Trần thở phào một cái, vội vàng đón Tần Nguyệt Trì vào.
Đóng cửa lại, gió lạnh bị ngăn ở bên ngoài, Tần Trần đau lòng nói:
- Nương, người đứng ở ngoài bao lâu rồi, sao lại không lên tiếng.
Trong khoảng thời gian sống chung này, Tần Trần đã hoàn toàn tiếp nhận Tần Nguyệt Trì. Đời trước Tần Trần là cô nhi, đời này cảm nhận được tình thương bao la của mẹ, trong lòng ngập tràn ấm áp.
- Nương không sao, chỉ là hôm nay nương cao hứng.
Tần Nguyệt Trì nhìn Tần Trần, ánh mắt ôn nhu, dùng tay nhẹ vuốt khuôn mặt của Tần Trần, nói:
- Nương nhớ vào lúc con ba tuổi, có một lần con chơi đùa ngoài ý muốn rơi vào hồ trong phủ, sau khi được hạ nhân vớt lên thì đã ngất. Lúc đó nương lo lắng cho con muốn chết, vội vã mang con đi đến Dược quán bốc thuốc. Về sau qua ngày thứ hai thì con mới tỉnh, con biết lúc đó nương sợ đến nhường nào không, sợ phải mất con.
Tần Nguyệt Trì vừa nói, nước mặt rơi tí tách lên mặt Tần Trần, cảm giác ẩm nóng.
Tần Trần sững sờ, cười nói:
- Nương, chắc là người nhớ lầm, hài nhi nhớ năm hài nhi rơi vào hồ nước, hài nhi đã năm tuổi rồi. Hơn nữa lần đó hài nhi hôn mê ước chừng ba ngày mới tỉnh. Lúc đó nương ở bên giường hài nhi ba ngày, lúc hài nhi tỉnh lại mắt thấy đầu tiên là mẫu thân đang mệt mỏi dựa vào bên giường. Hài nhi còn nhớ rõ ràng, nương khi ngủ sẽ khóc trong mộng, đầu gối bị lộng ẩm ướt, lúc đó hài nhi âm thầm thề trong lòng, quyết sẽ không để cho mẫu thân khóc nữa.
- Thật thế sao?
Tần Nguyệt Trì cười ôn nhu, Tần Trần có cảm giác mẫu thân như thở phào một cái:
- Chắc là mẫu thân nhớ lầm.
- Hừm, có thể là mấy ngày này nương quá mệt mỏi rồi, hơn nữa lần kia không phải là do hài nhi bất cẩn rơi vào hồ, mà là do Tần Phấn ngán chân làm hài nhi ngã xuống. Về sau nếu không phải Tần Dĩnh tỷ phát hiện hài nhi, gọi hạ nhân đến vớt lên thì e là hài nhi đã mất mạng.
Tần Trần lòng còn sợ hãi nói:
- Có điều hôm nay hài nhi đã báo thù rồi.
Trong mắt Tần Trần bắn ra quang mang mãnh liệt, nói:
- Trước đây lúc hài nhi còn ở Tần phủ, đã thề nhất định phải trở thành cường giả, cho nên vì thế mới hăng hái tu luyện, có điều ở Thiên Tinh Học Viện lại một mực không thể thức tỉnh huyết mạch. Nhưng sau khi bị Ngụy Chấn đả thương, hài nhi không biết vì sao lại đột nhiên biến thành thông minh lên, những đồ vật trước đây không hiểu vậy mà biết hết, huyết mạch cũng thức tỉnh, tốc độ tu luyện tăng nhanh rất nhiều.
- Ồ?
Tần Nguyệt Trì cau mày nói:
- Nương nghe nói có một ít người ở Thiên Vũ đại lục đại tài nở muộn, trải qua việc này thì trong việc học tập võ đạo sẽ rất dễ dàng, khả năng tình huống của con cũng giống như vậy.
- Hài nhi đã rõ ràng.
Tần Trần gật đầu nói:
- Hài nhi đã rõ, về sau hài nhi muốn càng mạnh, càng cường đại hơn để bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương mẫu thân.
- Trần nhi, nương chỉ cần con khỏe mạnh là nương đã rất cao hứng rồi.
Tần Nguyệt Trì nhìn Tần Trần ôn nhu, ôm chặt hắn.
- Di.
Đột nhiên Tần Nguyệt Trì khiếp sợ nhìn Tần Trần:
- Trần nhi, con... tu vi của con lại đề thăng?
- Hừm, vừa đạt đến Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Tần Trần gật đầu.
Chợt hắn nghi hoặc nhìn Tần Nguyệt Trì, mẫu thân không có tu vi, vì sao nàng lại nhìn ra được mình đột phá?
Phảng phất như Tần Nguyệt Trì biết được ý nghĩ trong lòng Tần Trần, giải thích:
- Chỉ là nương nhìn thấy khí chất trên người con biến hóa, cho nên mới đoán là con đột phá, chỉ là Trần nhi...
Tần Nguyệt Trì nghiêm túc:
- Nương nghe nói Huyết Linh Trì là một linh đàm thần kỳ, có lực lượng khác thường, người có thân thể càng mạnh, sẽ lấy được càng nhiều chỗ tốt. Nương không ngờ Đại Tề Quốc lại lấy Huyết Linh Trì làm ban thưởng, vì vậy lần này đi vào Huyết Linh Trì sẽ là một đại cơ duyên. Nương đề nghị trong khoảng thời gian này con hãy toàn lực đề thăng lực lượng thân thể của mình, còn phương diện cảnh giới thì có thể tạm hoãn một tý.
- Nương, hài nhi đã biết.
Tần Trần gật đầu nói, nhưng trong lòng thì hồ nghi, sao nương lại có thể hiểu được mấy việc này?
- Được, nương sẽ không quấy rầy con nghỉ ngơi, hôm nay vừa kết thúc tỷ thí, nhất định rất mệt mỏi. Nương về trước, nghỉ xem ngày mai sẽ cho con ăn cái gì ngon.
Tần Nguyệt Trì sờ sờ đầu Tần Trần rồi rời phòng.
Trong viện, Tần Nguyệt Trì nhìn gian phòng của Tần Trần, thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như dỡ xuống một tảng đá lớn trong lòng.
- Tuy Trần nhi không giống với trước kia, nhưng chỉ cần là Trần nhi của ta là được.
Nàng khẽ lên tiếng, rồi chậm rãi rời đi.
- Ban nãy nương hỏi ta như vậy, chắc là đã phát hiện ra cái gì, hoàn hảo ta giải thích cũng không tệ lắm.
Nghe tiếng chân của Tần Nguyệt Trì rời đi, Tần Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó Tần Nguyệt Trì có hỏi về mấy khoảng thời gian kia, có một số cố ý nói sai, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, nhất định là cố tình làm thế. Cũng may Tần Trần kịp thời phản ứng.
Không thể không nói, thân là mẫu thân, Tần Nguyệt Trì có cảm nhận quá nhạy bén, thiếu chút nữa đã đoán ra được sự cổ quái của Tần Trần.
Sau khi Tần Nguyệt Trì rời đi, Tần Trần không buồn ngủ, lần thứ hai khoanh chân ngồi trên giường.
Ngoài cửa sổ, trời tối người yên, trên ngọn cây treo một vòng trăng tàn.
- Hôm nay dường như nương không giống với trước kia, hơn nữa nương hiểu nhiều về Huyết Linh Trì như thế, thì nàng chắc chắn có gì đó đang lừa gạt mình, đôn đốc cho mình đề thăng lực lượng thân thể, chắc là nàng biết một ít gì đó.
Thật ra thì không có sự nhắc nhở của Tần Nguyệt Trì, Tần Trần cũng sẽ không dự định tiến vào Địa cấp quá sớm. Bởi vì duyên cớ ở mười hai đạo kinh mạch nên tu vi của Tần Trần không giống với người bình thường, còn lâu mới đạt đến cực hạn.
Nhưng là cường giả đời trước, Tần Trần có rất nhiều công pháp có khả năng đề thăng lực lượng của mình. Lập tức, hắn bắt đầu tu luyện một môn võ kỹ cực kỳ cường đại ở đời trước, tên là Cuồng Chiến Võ Kỹ.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Sau ba canh giờ, Tần Trần cảm ứng được lực lượng của mình có một tia tăng trưởng rõ ràng.
Nhưng Tần Trần lại nhíu mày:
- Phương thức tăng trưởng lực lượng như thế quá chậm, tuy Cuồng Chiến Võ Kỹ mạnh, nhưng tu vi của ta hiện tại quá thấp, nửa tháng thời gian cho dù ta có tu luyện ngày đêm thì tối đa chỉ có thể đề thăng 3 mã lực, cũng chính là tiếp cận 30 mã lực, vẫn quá yếu, trừ khi nhờ một ít thủ đoạn phụ trợ thì mới có thể đề thăng lực lượng của ta tới cực hạn.
- Xem ra ngày mai phải đi Dược thị một chuyến.
Tần Trần trầm ngâm nói.