- Tần Trần!
Đi tới bên người Tần Trần, U Thiên Tuyết nhìn Tần Trần, trong con ngươi tràn ngập vẻ thương tiếc và lo âu.
- Ngươi không nên tới đây.
Nàng bình tĩnh nói một câu, Tần Trần tới nơi này chẳng khác gì là tự chui đầu vào rọ, U Thiên Tuyết không muốn thấy một màn như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút ngọt ngào khó hiểu.
- Ngươi tới chỗ đám người Tiêu Nhã Các chủ đi.
Tần Trần nhìn U Thiên Tuyết, nàng vẫn xinh đẹp giống như lúc ở Huyết Linh Trì vậy, xinh đẹp động lòng người. Chỉ là trên khuôn mặt lạnh lùng lại có thêm một chút ôn nhu mà thôi.
Hắn điểm hai cái lên trên người U Thiên Tuyết, chân lực vốn bị Phùng Thành trói buộc trào ra, nàng không nói gì nữa mà nhu thuận nghe theo lời của Tần Trần, lùi đến cửa phủ đệ, hội họp với đám người Tiêu Nhã.
Phùng Thành lạnh lùng nhìn cảnh này, cũng không ngăn cản, sau khi nhìn thấy Tần Trần làm xong tất cả, hắn mới lạnh lùng nói:
- Hiện tại người ta đã thả, các hạ có thể thả nhi tử ta ra rồi chứ?
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Trần, ai cũng có thể thấy được, lúc này trong lòng Phùng Thành tràn ngập lửa giận, chỉ là bởi vì Phùng Thiếu Phong vẫn đang bị Tần Trần áp chế cho nên hắn mới áp chế lửa giận của mình mà thôi.
Khóe miệng Tần Trần nở một nụ cười lãnh đạm, nói:
- Phùng gia chủ, đừng có gấp, Tần mỗ nói được là làm được. Thế nhưng trước đó ta cũng muốn nói với mấy vị khách tới chúc mừng đại hôn mấy câu.
Phùng Thành nhíu mày, Tần Trần này đang giở trò quỷ gì vậy?
Mọi người cũng kinh ngạc, nói với bọn họ mấy câu. Bọn họ thì có lời nào để nói cơ chứ? Chỉ thấy Tần Trần lớn tiếng nói với tất cả quan khách có mặt ở đây:
- Chư vị, hôm nay Tần mỗ tới đây cũng không phải là có ý muốn phá hỏng quy củ của Hoàng thành. Chỉ là Phùng gia này cướp đoạt nữ nhân của Tần mỗ, dùng phương pháp bức bách, đe doạ U Thiên Tuyết. Cho nên Tần mỗ đành phải tự mình tới cửa, cứu nữ nhân của Tần mỗ từ trong tay Phùng gia về mà thôi. Hiện tại U Thiên Tuyết đã được Tần mỗ cứu ra, Tần Trần cũng không có ý kết thù kết oán với Phùng gia, kính xin chư vị làm chứng. Tần mỗ cam tâm tình nguyện thả thiếu chủ Phùng gia ra. Chỉ cần Phùng gia không tìm Tần mỗ gây phiền toái thì Tần mỗ cũng sẽ không tới gây phiền toái cho Phùng gia, mọi người đều bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.
Nghe thấy lời nói của Tần Trần, mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Tần Trần này có ý gì? Muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với Phùng gia hay sao? Thay đổi thật là nhanh a?
Trước đó Tần Trần ngạo nghễ ngập trời, quả quyết sát phạt, vừa tới đã dùng thủ đoạn như sấm sét đánh bại Phùng Thiếu Phong, cũng chọc giận Phùng Thành, hiện giờ vừa cứu người ra đã muốn bình an vô sự thoát ra, nào có chuyện tốt như vậy cơ chứ?
Sao hắn không tự nghĩ, lấy tính cách của Phùng gia, sao có thể chấp nhận điều kiện này của hắn chứ? Hắn quá ngây thơ a.
Trong lúc mọi người nghi hoặc, Phùng Thành thầm cười nhạt một tiếng, lửa giận trong lòng người của Phùng gia lại càng đậm hơn nữa.
Nói đùa gì vậy, muốn hoà giải với Phùng gia chúng ta sao? Không có cửa đâu!
- Nói xong chưa, bây giờ ngươi có thể thả nhi tử ta ra được chưa?
Trong lòng Phùng Thành cười nhạt, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra gì cả. Trước khi cứu được Phùng Thiếu Phong ra, hắn sẽ không nói lời nào, chỉ cần cứu được Phùng Thiếu Phong, như vậy...
Ở chỗ sâu trong mắt Phùng Thành có một chút hàn mang hiện lên.
- Đương nhiên, hiện giờ Tần mỗ sẽ thả Phùng thiếu chủ ra.
Dứt lời, Tần Trần rút trường kiếm về, Phùng Thiếu Phong kêu thảm một tiếng, phía sau lưng có máu tươi phun ra, nhưng hắn lại không có chút cảm giác gì mà vẫn thất tha thất thểu chạy đi về phía Phùng Thành.
Hắn sợ, cho nên mới muốn rời khỏi Tần Trần càng xa càng tốt.
- Chư vị đã thấy rồi đó, Tần mỗ đã thả Phùng thiếu chủ, tất cả mọi người đều vui vẻ, chuyện này dừng ở đây thôi.
Tần Trần chắp tay nói với Phùng Thành.
- Dừng ở đây? Ha ha ha, hay cho một câu dừng ở đây? Ngươi đại náo phủ đệ Phùng gia ta, chẳng lẽ hiện giờ còn muốn sống đi ra ngoài sao?
Phùng Thành dữ tợn quát lớn, trong thanh âm tràn ngập vẻ oán độc.
Tần Trần biến sắc, hỏi:
- Phùng gia chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?
- Có ý gì sao? Người đâu, bắt Tần Trần này cho ta, còn có đám người Ngũ quốc kia nữa, một người cũng không thể thoát, hôm nay ta muốn bọn họ sống đi vào, chết ra ngoài.
Phùng Thành vung tay, quát lớn với đám hộ vệ ở sau lưng.
Tần Trần tức giận nói:
- Phùng gia chủ, nơi này chính là Hoàng thành Đại Uy vương triều, ngươi dám tuỳ tiện giết người sao?
- Ha ha ha, Hoàng thành thì sao chứ, ta muốn giết ai là có thể giết người đó, bắt bọn họ lại cho ta.
Phùng Thành lạnh giọng quát lớn một tiếng.
Rất nhiều hộ vệ của Phùng gia đã sớm chờ lệnh từ lâu, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Phùng Thành, cả đám tức giận xông lên.
- Chư vị, tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi đó, là Phùng gia này động thủ trước, không liên quan tới Tần mỗ a. Phùng gia muốn giết Tần mỗ, như vậy Tần mỗ cũng không thể để mặc cho bọn họ chém giết mình a. Kính xin sau này chư vị làm chứng chuyện ngày hôm nay thay cho bản thiểu.
Trước mắt bao người, Tần Trần cười lạnh một tiếng, sau đó đôi mắt trở nên rét lạnh không gì sánh được, hắn nói với Hắc Nô ở bên cạnh:
- Hắc Nô, động thủ đi, giết chết tất cả người Phùng gia, không chừa một mống.
- Khặc khặc khặc, vâng, Trần thiếu!
Phía sau lưng Tần Trần, Hắc Nô cười gằn đi lên phía trước. Vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập tà ý nhìn về phía trước.
- Chết!
Trường thương lạnh lẽo ở trong tay hắn đâm về phía trước, trong không gian xuất hiện một đạo quang mang lạnh lẽo, những cường giả Phùng gia đang vọt tới đều bị quang mang lạnh lẽo bao phủ, từng đạo thương ảnh không thể địch nổi vây kín đám người kia vào bên trong.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, không gian bị phá tan, lập tức có từng đạo thanh âm vang lên không dứt bên tai, ở dưới ánh mắt chấn động của mọi người, tất cả võ giả đang chạy tới đều chậm rãi ngã xuống, trên người không còn bất kỳ một chút khí tức sinh mệnh nào nữa.
Một thương, hơn mười Võ giả của Phùng gia bị diệt, không một ai may mắn thoát khỏi!
Trong lòng mọi người chấn động, mấy chục tên cường giả Phùng gia đều là Vũ Tôn lục giai a, không ngờ cả đám lại không chịu nổi một kích của người đội đấu bồng này, cảnh tượng như vậy làm cho mọi người kinh ngạc đến ngây người.
- Giết bọn hắn, tất cả người của Phùng gia, không chừa một mống.
Tần Trần lần nữa lạnh lùng nói, hắn chỉ vào chúng cao thủ Phùng gia, ánh mắt âm trầm không thôi.
- Vâng!
Hắc Nô nhe răng cười một tiếng, tà ý trong mắt ngày càng đậm, như là có một đám lửa đang thiêu đốt vậy.
Quả thực khiến cho người ta hưng phấn a, so với cảnh tượng năm đó, quả thực là giống như đúc.
Sưu!
Hắn nhún người nhảy lên, bắn về phía đám người Phùng gia.
Mọi người chấn động không thôi, Tần Trần này thật là cuồng vọng, không ngờ lại dám nói ra lời này.
Mà người đội đấu bồng kia lại càng cuồng vọng, trực tiếp lao tới như vậy, không coi người của Phùng gia ra gì, thậm chí còn coi nhẹ tất cả cao thủ của các thế lực lớn ở đây.
Cần phải kiêu ngạo tới mức nào mới dám làm như vậy cơ chứ?
Mà điều làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn là thái độ của Tần Trần, tàn sát hết người Phùng gia. Người nói ra lời này là thiếu niên muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với Phùng gia trước đó hay sao?
- Cuồng vọng, ta rất muốn nhìn một chút, để xem hôm nay các ngươi giết sạch Phùng gia ta như thế nào!
Phùng Thành nhìn thi thể của mười mấy tên Võ giả Phùng gia, cơ hồ tức giận tới mức phát điên, miệng gầm lên một tiếng.
- Tất cả mọi người nghe rõ cho ta, trừ Tần Trần, U Thiên Tuyết, Vương Khải Minh, Vũ Văn Phong ra, giết sạch tất cả đệ tử Ngũ quốc, không chừa một ai.
Trong tiếng rống giận dữ, Phùng Thành lướt lên, điên cuồng chém về phía Tần Trần, mà ở một chỗ khác của Phùng gia cũng có từng đạo khí tức kinh khủng xuất hiện. Mấy tên trưởng lão Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong mang theo rất nhiều cao thủ Vũ Tông, trong nháy mắt đã tiếp lấy Hắc Nô.