- Làm càn, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nhi tử ta, hôm nay ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.
Phùng Thành gầm lên một tiếng, cả người tràn ngập sát cơ kinh khủng, uy áp kinh người như là cơn bão, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ phủ đệ Phùng gia.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Trần, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ chót.
Hắn hận, hận bản thân mình để Phùng Thiếu Phong đi đối phó tiểu tử kia. Hận đối phương xông vào phủ đệ Phùng gia mà hắn lại cho Phùng Thiếu Phong cơ hội biểu hiện, chứ không phải trực tiếp ra lệnh cho vô số cao thủ Phùng gia tiến lên bắt lấy tiểu tử này.
Hiện giờ thì tốt rồi, biến khéo thành vụng, lại làm cho Phùng Thiếu Phong rơi vào trong tay Tần Trần, thậm chí ngay cả bản thân nhi tử hắn cũng bị trọng thương.
Nhìn cánh tay phải đã đứt của Phùng Thiếu Phong, trong lòng Phùng Thành như bị đao cắt.
Phùng Thiếu Phong là nhi tử đắc ý nhất của hắn, cũng là thiên tài kiệt xuất nhất trong vòng trăm năm qua của Phùng gia, nhưng hiện tại cánh tay phải đã mất, một thân thực lực còn lại mấy phần cơ chứ? Sợ rằng thành tựu sau này cũng có hạn a.
Tổn thất bực này, không thể nói là không lớn.
- Đều là do tiện nhân nhà ngươi hại!
Phùng Thành tức giận nhìn về phía U Thiên Tuyết ở sau lưng mình, đột nhiên hắn chộp một trảo, bắt nàng tới phía trước, tay đặt vào trước yết hầu của nàng, giận dữ hét lớn:
- Buông nhi tử ta ra, bằng không ta sẽ lập tức giết chết người này, không phải ngươi muốn cứu nàng sao? Ta sẽ để ngươi cứu một cỗ thi thể a.
Phùng Thành hắn gió to sóng lớn gì chưa thấy qua cơ chứ, hắn lập tức tìm được phương pháp chế ngự ngược lại, dùng U Thiên Tuyết để đe doạ Tần Trần.
- Ngươi nàng để áp chế ta sao?
Ánh mắt Tần Trần phát lạnh, tên Phùng Thành này thật là giảo hoạt, nhưng biểu hiện trên mặt của hắn vẫn không thay đổi, ngược lại khóe miệng còn nở nụ cười nhạt, vô cùng dữ tợn:
- Vị bên cạnh ngươi chắc là Hoa Thắng phó tông chủ của Lưu Tiên tông, chẳng lẽ người Lưu Tiên tông không nói cho ngươi biết, thứ Tần mỗ không sợ nhất chính là đe doạ sao?
Thanh kiếm rỉ thần bí trong tay phải hắn sẽ nhích một cái, phốc, cổ họng của Phùng Thiếu Phong bị cắt ra, trong nháy mắt đã có máu tươi chảy xuống. Tần Trần lạnh lẽo nói tiếp:
- Ngươi cứ động thủ đi, ngươi giết U Thiên Tuyết, Bản thiếu cũng giết Phùng Thiếu Phong này, đồng thời cũng làm cho toàn bộ Phùng gia nhà ngươi chôn cùng a. Bản thiếu nói được thì làm được, ngươi có gan thì giết U Thiên Tuyết cho Bản thiếu xem.
Trong thanh âm của Tần Trần mang theo vẻ điên cuồng, vô cùng dữ tợn.
- Không được, phụ thân, cứu hài nhi, nhanh cứu hài nhi a, hài nhi không muốn chết, van cầu ngươi, đừng giết ta!
Cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó là máu tươi ấm áp tràn ra, Phùng Thiếu Phong lập tức bị hù dọa tới mức hồn phi phách tán, nửa mình dưới mát lạnh, không ngờ lại tè ra quần, đồng thời cũng hoảng sợ quát to một tiếng. Ngay cả nước mắt cũng chảy xuống.
Tuy rằng hắn có thiên phú kinh người, hai mươi ba tuổi đã là Vũ Tông ngũ giai trung kỳ đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu cũng coi như phong phú, trải qua rất nhiều chiến đấu.
Thế nhưng, thân là đại thiếu gia Phùng gia, cái gọi là chiến đấu của hắn, tối đa cũng chỉ là một ít tỷ thí. So với người từ trong núi đao biển máu đi ra như Tần Trần, sao có thể so sánh được chứ. Cho nên lúc này mới bị hù dọa tới mức hai chân như nhũn ra, liên tục cầu xin tha thứ.
- Ngươi...
Sắc mặt Phùng Thành đại biến, hắn không nghĩ tới Tần Trần lại không bị mình hù dọa.
- Ngươi cho rằng ta không dám giết nàng thật sao?
Tay phải Phùng Thành bóp yết hầu của U Thiên Tuyết, khẽ dùng lực một cái làm cho sắc mặt U Thiên Tuyết đỏ bừng. Thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn trong suốt như cũ, không chịu khuất phục, lạnh lẽo mà cô quạnh, ôn nhu nhìn Tần Trần, thậm chí ngay cả một tiếng hừ cũng không có.
Trong lòng Tần Trần tức giận, nhưng hắn biết, lúc này tuyệt đối không thể lùi bước, chỉ cần hắn lùi là tất cả mọi thứ hắn làm sẽ đổ xuống sông suống biển.
Hắn không dám chắn chắn tinh thần phong bạo của mình có thể khống chế được Phùng Thành hay không, một khi không khống chế được, như vậy U Thiên Tuyết sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Tần Trần phẫn nộ quát một tiếng, trong nháy mắt ánh mắt lại càng trở nên lạnh lẽo hơn nữa, tay trái nhẹ nhàng đẩy Phùng Thiếu Phong một cái, tay phải Tần Trần cầm kiếm, chợt đâm về phía tim của Phùng Thiếu Phong.
- Phốc phụt...
Thanh kiếm rỉ thần bí của hắn sắc bén bực nào cơ chứ. Kiếm đâm vào thân thể Phùng Thiếu Phong như là cắt đậu vậy, trực tiếp cắm vào trong cơ thể Phùng Thiếu Phong, trong nháy mắt cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân Phùng Thiếu Phong.
- Không được!
Phùng Thiếu Phong hoảng sợ kêu lớn, vẻ mặt vô cùn hoảng sợ, giờ khắc này thậm chí hắn còn cho rằng mình đã chết đi, mà Phùng Thành cũng vô cùng kinh sợ, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Khách nhân trong sảnh cũng đứng lên, trong nháy mắt này, bọn họ cảm thấy cả người phát lạnh, như có hàn khí vừa mới thổi qua, làm cho cả người bọn họ lạnh run như rơi vào trong hầm băng vậy.
Hôm nay là đại hôn của Phùng Thiếu Phong Phùng gia a, Phùng Thiếu Phong thân là người trẻ tuổi nổi bật của Phùng gia, cũng là thiếu gia chủ tương lai, không ngờ lại bị người ta giết chết ở trong ngày đại hôn của mình.
- Chuyện mà Tần Trần ta ghét nhất chính là bị người khác đe doạ, ngươi có dám giết U Thiên Tuyết hay không, ta không biết. Nhưng ta có thể nói lần cuối cùng cho ngươi biết, trong ba tức thả U Thiên Tuyết ra, nếu như không thả thì ta sẽ đâm thủng tim của người này, mọi người cùng đồng quy vu tận nha, Phùng gia chủ, ngươi có dám đánh cuộc hay không?
Tần Trần dữ tợn cười lạnh nói một câu. Tay phải hắn cầm kiếm, đặt vào vị trí trái tim của Phùng Thiếu Phong, máu tươi từ trên thanh kiếm rỉ thần bí chậm rãi nhỏ xuống.
- Ngươi... Làm càn!
- Mau thả đại thiếu gia ra.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Rất nhiều cường giả của Phùng gia đều kinh sợ nhìn về phía bên này, cả người tràn ngập sát khí, cả phiến hư không chung quanh bọn họ cũng bị rung động.
- Còn uy hiếp ta?
Tần Trần cười nhạt:
Xuy, xuy...
Thanh âm nhỏ nhẹ truyền ra, đó là tiếng kiếm đâm sâu vào da thị, một tay Tần Trần nắm lấy Phùng Thiếu Phong, trong khi đó một cái tay khác cầm kiếm tiếp tục đâm sâu vào thân thể đối phương.
Cảnh này rơi vào trong mắt Phùng Thành giống như là ác ma đang hành quyết người thường vậy.
- Phụ thân, cứu hài nhi, nhanh cứu hài nhi, hài nhi không muốn chết a.
Phùng Thiếu Phong cũng bị dọa cho sợ, cả người ngây ra như phỗng, trước đó thậm chí hắn còn cho là mình đã chết, hiện tại phát hiện ra mình không chết, loại cảm giác cầu sinh làm cho hắn không ngừng lên tiếng van xin:
- Cầu ngươi thả ta, U Thiên Tuyết là của ngươi, là ta sai, ta không được giam cầm nàng, không nên ép nàng, ta là súc sinh, không đúng, không đúng, ta ngay cả súc sinh cũng không bằng. Xin ngươi bỏ qua cho ta, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta cam đoan Phùng gia chúng ta sẽ không tới làm phiền ngươi, xin ngươi.
Phùng Thiếu Phong khóc rống lên, thậm chí còn phịch một cái, người quỳ xuống đất.
Cảnh này khiến cho sắc mặt người Phùng gia trở nên cực kỳ khó coi, đường đường là đại thiếu gia Phùng gia, không ngờ lại là hạng người ham sống sợ chết như vậy, vì sinh tồn mà chuyện gì cũng làm được.
Bộ dạng của hắn so với U Thiên Tuyết ở phía đối diện quả thực là một trời một vực. Nữ tử kia không nói một câu nào, khóe miệng nở nụ cười lãnh đạm, dường như có thể coi nhẹ tất cả vậy.
Vừa nhìn đã lộ rõ cao thấp giữa song phương.
- Một, hai...
Đối với chuyện này, Tần Trần ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ lạnh lùng mở miệng, chậm rãi đếm.
Sắc mặt Phùng Thành biến đổi, trở nên xấu xí không gì sánh được, khi Tần Trần đếm tới ba, ánh mắt đột nhiên có sát cơ tuôn ra, hắn vội vàng hét lớn:
- Dừng tay, ta đồng ý.
Nói xong câu này, trong lòng Phùng Thành trở nên nhẹ nhõm, như là có một tảng đá rơi xuống vậy, hắn oán hận nhìn về phía Tần Trần, cả giận nói:
- Tiểu tử, không phải ngươi muốn cứu U Thiên Tuyết này sao? Hiện giờ ta sẽ đưa nàng cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám đả thương nhi tử ta, ta sẽ khiến cho toàn bộ Ngũ quốc các ngươi chôn theo nhi tử ta.
Phùng Thành gào thét nói một câu.
Vừa dứt lời, hắn buông U Thiên Tuyết ra, cũng phẫn nộ quát một tiếng:
- Cút đi!
U Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn Phùng Thành, ở trước mắt bao người, nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh Tần Trần, không nhanh không chậm. Khí độ như thế làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi thán phục.