Đám người Tử Huân đều đứng ở vị trí cách Tần Trần không xa. Thấy một màn như vậy cả đám đều kinh ngạc tới mức ngây người, không ngờ Tần Trần lại mạnh mẽ như vậy a?
- Ngươi làm càn!
- Tự tìm cái chết!
Người của Phùng gia kinh sợ không thôi, đều phẫn nộ lên tiếng.
Tuy là Tần Trần lợi hại, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi mà thôi, cho nên bọn họ cũng không quá sợ hãi. Trước đó người kia bị Tần Trần đánh cho một chưởng, theo bọn họ thấy, chẳng qua là đối phương sơ suất, để cho Tần Trần lợi dụng sơ hở mà thôi.
Người duy nhất mà bọn họ để ý chính là Hắc Nô mới nhảy ra từ sau lưng Tần Trần mà thôi.
Khi Hắc Nô lướt tới, lập tức có mấy tên cao thủ Phùng gia xông lên.
- Giết!
Chỉ thấy một gã cường giả ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong dẫn đầu tiến lên, thân thể giết tới chỗ Hắc Nô, trong hư không xuất hiện một đạo ánh đao đáng sợ màu vàng óng, vô cùng sắc bén, giống như có thể cắt nát tất cả những thứ cản đường của nó vậy.
- Khặc khặc!
Tiếng cười nhạt vang lên, trong tay Hắc Nô xuất hiện một thanh trường thương lạnh lẽo, thương như giao long, chỉ trong nháy mắt, thương mang đã tràn ngập cả thiên địa.
Hắc Nô giơ tay lên đâm một cái, đâm ra một đạo thương ảnh, dường như cả hư không cũng bị một thương này đâm thủng vậy. Chiến đao màu vàng sắc bén, dường như có thể xé rách tất cả lại bị thương ảnh trực tiếp đánh bay.
- Phốc phụt!
Cánh tay run rẩy, vị cao thủ kia kinh hãi không thôi, hai mắt trợn lên nhìn về phía thương ảnh kinh khủng đang cắn nuốt bản thân hắn, đâm vào người hắn, khiến cho cả người hắn hóa thành huyết vụ, máu nhuộm đỏ trời cao.
Mọi người thất kinh, một gã cao thủ ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, không ngờ lại bị giết chết một cách dễ dàng như vậy? Rốt cuộc tu vi của đối phương là gì cơ chứ?
Trong lòng rất nhiều Võ giả Phùng gia đều hoảng sợ không thôi.
- Cùng tiến lên, giết chết hai người bọn chúng!
Ánh mắt Phùng Khôn trở nên rét lạnh, tức giận quát lớn một tiếng. Vẻ mặt thì lại vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Hắc Nô đang toả ra khí tức âm trầm.
Nhìn không thấu.
Không ngờ hắn lại không nhìn thấu được tu vi của Hắc Nô!
- Vâng!
- Tiến lên!
- Giết bọn hắn!
- Chúng ta có nhiều người như vậy, tại sao phải sợ hai người bọn hắn cơ chứ?
Tiếng hét phẫn nộ liên tục vang lên, trong nháy mắt, bảy tám tên cao thủ còn lại của Phùng gia đều xuất thủ, ầm ầm, chân lực lộng lẫy như hóa thành biển gầm, cuồn cuộn kéo về phía Hắc Nô.
- Ha ha ha, đến rất tốt!
Hắc Nô cười to, thân thể hóa thành một đạo hắc quang, khí tức huyết mạch lạnh lẽo hiện lên, lập tức có thương ảnh ngập trời buông xuống, trực tiếp bao phủ toàn bộ không gian, sát khí kinh người không gì sánh được lan tràn ra chung quanh.
Sưu!
Cả thiên địa ở dưới thương ảnh của hắn trở nên đìu hiu, giống như mùa đông khắc nghiệt vừa mới tới, khiến cho người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo, máu trong cơ thể bị đông cứng.
Thương ảnh cuồn cuộn, lập tức trấn áp tất cả cao thủ Phùng gia, giống như ở dưới thương của hắn, tất cả lực lượng của đối phương đều mất đi sắc thái, trở nên vô dụng vậy.
- Phùng gia sao? Chỉ là thế gia mà thôi mà cũng dám đắc tội với Trần thiếu, các ngươi đã tự tìm đường chết thì Hắc Nô ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, trường thương lạnh lẽo trong tay Hắc Nô run lên, ầm một tiếng, thương ảnh quét ngang. Trong nháy mắt đã vặn nát vô số công kích như là nước lũ của rất nhiều cường giả Vũ Tông Phùng gia, ngay sau đó trường thương trong tay lần nữa đâm ra, thương uy như là có thể hủy diệt tất cả rũ xuống, trực tiếp xuyên qua thân thể của vô số người ở phía đối diện.
- Phốc phốc phốc phốc phốc...
Thương ảnh xuyên qua, bảy tám tên Vũ Tông Phùng gia phát ra tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, trên người hiện lên vô số lỗ thủng do thương mang tạo ra, máu tươi không ngừng phun ra, sau đó thân thể từ trên không trung rơi xuống phía dưới, lập tức bị vô số thương mang lạnh lẽo xé thành từng mảnh nhỏ, chết ở tại chỗ.
Máu tươi rơi đầy đất, hội tụ thành một dòng sông nhỏ.
Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt mà tất cả cao thủ Vũ Tông ngũ giai của Phùng gia tới đây đều mất mạng, không một ai còn sống.
- Chết!
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, đột nhiên ở phía sau lưng Hắc Nô có một đạo thân ảnh hiện lên, chẳng biết từ lúc nào Phùng Khôn đã có mặt ở sau lưng của hắn, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, tay đánh một chưởng về phía lưng của Hắc Nô.
Ầm ầm!
Chưởng ảnh ngập trời mang theo lực ngàn quân, lực lượng tôn cấp cường hãn quét ngang tất cả, hóa thành một cơn bão chưởng ảnh bao phủ lấy Hắc Nô vào bên trong.
- Cẩn thận.
Mọi người kinh hô, con ngươi co lại.
Phùng Khôn này quá đê tiện, không ngờ lại để thủ hạ mình đi chịu chết, bản thân hắn thì lợi dụng sơ hở trong lúc chiến đấu mà xuất thủ đánh lén, muốn âm thầm chém giết Hắc Nô.
- Hừ, nếu như lão phu không nhìn lầm, có lẽ ngươi là cao thủ Vũ Tôn a, đáng tiếc, ngươi còn quá non, ngươi sai ở chỗ là không coi lão phu ra gì, đi chết đi!
Dưới tiếng gầm giận dữ như sấm sét, sắc mặt Phùng Khôn vô cùng dữ tợn, điên cuồng phóng thích huyết mạch chi lực trong cơ thể ra, tạo thành một vầng sáng đỏ thẫm ở trên người hắn.
Trước đó Hắc Nô dùng một thương đâm chết một gã thủ hạ ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong của hắn thì Phùng Khôn đã biết, tu vi của Hắc Nô tuyệt đối không chỉ là Vũ Tông, ít nhất cũng phải giống như hắn, là một vị cao thủ Vũ Tôn lục giai sơ kỳ a.
Vì vậy hắn muốn thủ hạ của hắn điên cuồng xuất thủ, hấp dẫn lực chú ý của Hắc Nô, mà bản thân hắn thì âm thầm ẩn nấp, sau đó sẽ đột nhiên xuất thủ.
Điều duy nhất làm cho hắn không ngờ tới chính là, Hắc Nô quá mạnh, trong nháy mắt ngắn ngủi, không ngờ bảy tám tên thủ hạ mà hắn mang đến lại mất mạng, may mà hắn cũng kịp thời đánh lén thành công.
Ầm ầm!
Chưởng ảnh vô tận, cơ hồ không có phần cuối mang theo sức công phạt kinh khủng thôn phệ toàn bộ thân thể của Hắc Nô.
- Thành công!
Trong con ngươi của Phùng Khôn tràn ngập vẻ kích động, mặc dù đối phương cũng là Vũ Tôn lục giai, thế nhưng một khi cứng rắn chống lại một chưởng toàn lực của hắn, người này không chết thì cũng phải trọng thương a.
Trong lúc đang vui mừng, đột nhiên sắc mặt của Phùng Khôn đại biến, hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn vào chỗ chưởng ảnh bao phủ, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
- Ầm!
Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, một đạo thương ảnh từ trong chưởng ảnh mênh mông bắn ra, thương ảnh quét ngang một cái, trong nháy mắt đã nghiền nát công kích mênh mông như biển của hắn.
- Chỉ bằng công kích như vậy mà cũng muốn giết chết ta sao? Các hạ nghĩ nhiều rồi đó!
Hắc Nô từ trong công kích bị nghiền nát đi ra, miệng cười nhạt, tay cầm trường thương lạnh lẽo, như là Ma Thần, không thể địch nổi.
- Ngươi không phải là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ...
Cảm nhận được khí tức kinh khủng giống như đại dương, như muốn thôn phệ lấy hắn ở trên người Hắc Nô, sắc mặt Phùng Khôn tái nhợt, giờ khắc này tâm thần hắn rung động, hoảng sợ vô cùng.
Thực lực như thế, không phải là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ, ít nhất cũng phải là lục giai trung kỳ a.
Tại sao ở bên cạnh đám người kia lại có cao thủ như thế cơ chứ?
- Trốn!
Trong lòng hắn hoảng loạn, thất thố, hắn biết mình không địch được đối phương cho nên lập tức xoay người bỏ chạy, một cao thủ Vũ Tôn lục giai sơ kỳ như hắn không ngờ lại không đánh mà lui.
- Ngươi chạy được không?
Hắc Nô cười lạnh một tiếng, trong tay có chân lực lộng lẫy lưu chuyển, chảy về phía trường thương lạnh lẽo trong tay hắn, đáng sợ đến cực điểm:
Bạo!
Khẽ quát một tiếng, trên trường thương lạnh lẽo trong tay Hắc Nô đột nhiên có phù văn chói mắt sáng lên, giống như tiên ma rít gào, trong nháy mắt thương ảnh đáng sợ đã nổ tung, hóa thành mảnh vỡ ngập trời, ầm ầm va vào người Phùng Khôn.
- Ngươi...
Thân thể đang bay về phía trước của Phùng Khôn dừng lại ở giữa không trung, hắn quay đầu, hai mắt tràn ngập vẻ kinh sợ nhìn về phía Hắc Nô, toàn thân có máu tươi tràn ra. Sau một khắc, oanh một tiếng, trong nháy mắt cả người hắn nổ tung, máu thịt bắn tung tóe, không còn một chút tung tích nào trong thiên địa nữa.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi chiến đấu đã kết thúc, tất cả cường giả Phùng gia bao gồm cả Phùng Khôn đều mất mạng.
Hắc mang trên người Hắc Nô biến mất, chỉ thấy hắn giơ tay một cái, rất nhiều nhẫn trữ vật đều rơi vào trong tay hắn, sau đó hắn trở lại bên cạnh Tần Trần, cung kính dâng rất nhiều nhẫn trữ vật lên cho Tần Trần.
- Trần thiếu, may mà không nhục sứ mệnh!
Hắc Nô cúi đầu, thái độ cung kính, như là nô bộc đối mặt với chủ nhân, vô cùng tự nhiên.