Vũ Thần Chúa Tể

Chương 680: Không chừa một mống

Chương Trước Chương Tiếp

Xin lỗi!

Chỉ vẻn vẹn mấy chữ đã biểu đạt tâm tình hiện tại của Tần Trần.

Tự trách!

Hắn là phá tan trói buộc đi tới Hắc Chiểu thành, vừa đi đã là mấy tháng. Hắn cũng không ngờ tới, đám người Vương Khải Minh lại phải chịu khổ ở nơi này.

Là hắn đã nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ.

Coi như có Tiêu Nhã và Mục Lãnh Phong ở đây, thế nhưng dù sao Đan các cũng chỉ là một thế lực ngoại lai trung lập, dù có lực chấn nhiếp nhất định ở Hoàng thành Đại Uy vương triều, thế nhưng cũng không đủ quyền uy để bảo vệ bọn họ.

Sao Đan các có thể bảo vệ được đám người Vương Khải Minh thân mang trọng bảo cơ chứ?

Hắn phải tới sớm hơn mới đúng!

Chuyện đáng ăn mừng duy nhất chính là, hiện giờ hắn tới cũng chưa muộn.

Lạnh lùng nhìn Phùng Khôn, vẻ hung ác hiện lên trong mắt Tần Trần. Thế nhưng sau khi Tần Trần nhìn về phía đám người Vương Khải Minh đang bị trọng thương, ánh mắt vốn đang giận dữ đột nhiên trở nên ôn hòa.

- Chư vị yên tâm, hiện tại ta đã đến, từ hôm nay trở đi sẽ không có bất kỳ người nào có thể giẫm lên trên đầu chúng ta nữa!

Một cỗ khí tức lạnh như băng từ trên người Tần Trần lan tràn ra, ánh mắt của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, không gì sánh được.

Lời hắn nói không nặng, thế nhưng mỗi chữ mỗi câu lại giống như là một chiếc búa lớn, nặng nề đập vào trong lòng mỗi người, như có vạn quân đang di chuyển vậy.

- Xùy!

Đột nhiên Phùng Khôn cười, tiếng cười tràn ngập vẻ khinh miệt, ánh mắt cực kỳ xem thường.

- Tiểu tử từ nơi nào tới mà lại dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy chứ, ngươi muốn chết sao?

Hắn lạnh lùng nhìn Tần Trần, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Nói thật, trước đó Tần Trần đột nhiên xuất hiện đã dọa cho hắn giật mình. Thế nhưng lúc này, sau khi phục hồi tinh thần lại, thứ trong lòng hắn chỉ là cảm giác xem thường mà thôi.

Chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Là Thái tử của Đại Uy vương triều sao? Không ngờ lại dám lớn lối như thế.

- Không đúng, Tần Trần?

Bỗng Phùng Khôn nhớ tới lời của đám người Tiêu Chiến trước đó.

Trong mắt hắn đột nhiên có hàn mang bắn ra, nói:

- Ngươi là quán quân khảo hạch Cổ Nam Đô, là Tần Trần giết chết Cát Huyền Lưu Tiên tông trong di tích Cổ Nam Đô kia sao?

Trong nháy mắt này, máu tươi trên người Phùng Khôn sôi trào, hưng phấn tới mức không thể tự chủ được nữa.

Đại danh của Tần Trần, sao hắn lại chưa nghe qua cơ chứ?

Hung thủ mà Lưu Tiên tông một lòng truy sát, đánh bại tam đại thiên kiêu của Huyền Châu, là quán quân khảo hạch Cổ Nam Đô, đồng thời cũng là thiếu niên Ngũ quốc lấy được phần thưởng cao nhất trong lần khảo hạch vừa rồi.

Có thể nói, hiện tại các thế lực cao cấp trong Đại Uy vương triều đều đang tìm thiếu niên này, tất cả đều muốn cướp đoạt truyền thừa Cổ Nam Đô từ trên người hắn.

Chỉ là sau khi kết thúc khảo hạch ở Cổ Nam Đô, người này đã biến mất một cách thần bí, cũng không thấy tung tích đâu nữa. Không ngờ người này biến mất lâu như vậy, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện ở trong hoàng thành.

- Không sai, chính là ta!

Tần Trần lạnh lùng mở miệng, cũng không phủ nhận.

- Đúng là ngươi thật sao?

Phùng Khôn hít thở dồn dập, hai mắt bắn ra quang mang tham lam.

Không ngờ đi mòn gót giày không thấy, đến lúc tìm được lại không tốn chút công phu nào!

Bí tịch truyền thừa trên người Tần Trần, ngay cả Lãnh gia phía trên Phùng gia hắn cũng ngấp nghé a.

- Ha ha ha, tốt, tốt, tiểu tử, nếu đã đến thì cùng ở lại đây đi. Xem ra lần này ông trời quan tâm Phùng gia ta, Phùng gia ta phát tài rồi.

Phùng Khôn hưng phấn cười to, bỗng dưng vung tay lên nói với thủ hạ bên cạnh mình một câu:

- Bắt hắn lại!

- Vâng!

Đám Vũ Tông bên cạnh Phùng Khôn cũng đã sớm không nhịn được từ lâu, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn, cả đám nhe răng cười một tiếng. Trong đó có một người gần nhất nhào về phía Tần Trần.

- Tiểu tử, nằm xuống cho ta!

Tên Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong kia đánh ra một chưởng, chân lực lập loè, lực lượng mạnh mẽ hóa thành một mảnh chưởng ảnh cực lớn đánh về phía Tần Trần.

Tiếng ầm ầm vang lên, chân lực của ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong cuồn cuộn, không ít người chung quanh không nằm trong phạm vi bao phủ của chưởng ảnh mà vẫn bị áp chế, tim không nhịn được đập rộn lên, vẻ mặt của từng người hoảng sợ không thôi.

Cường giả Phùng gia không hổ là thế gia cao cấp, thực sự ;à danh bất hư truyền.

Tuy rằng bọn họ cuồng vọng, nhưng quả thực là có tư cách để cuồng vọng.

- Tần Trần!

Nhìn thấy Tần Trần bị chưởng ảnh vô tận bao phủ, sắc mặt vốn đang kích động của đám người Tiêu Chiến biến đổi, miệng không ngừng kinh hô.

Tần Trần cường hãn thế nào bọn họ biết, lúc ở Ngũ quốc tiểu tử này chưa từng làm cho bọn họ thất vọng.

Nhưng hôm nay, người mà hắn phải đối mặt là thế gia Phùng gia của Đại Uy vương triều. Đây là một thế lực cường đại không kém Lưu Tiên tông một chút nào, thậm chí còn hơn cả Lưu Tiên tông.

Hiện tại ở đây có rất nhiều cường giả Vũ Tông của Phùng gia, thậm chí còn có cao thủ Vũ Tôn lục giai như Phùng Khôn. Coi như thiên phú của Tần Trần kinh người tới đâu đi nữa thì có thể làm được cái gì cơ chứ?

Giờ khắc này, trong nháy mắt đám người Tiêu Chiến không còn một chút kinh hỉ nào cả. Nếu có thì cũng chỉ là hoảng sợ và hối hận, thậm chí còn ước ao Tần Trần chưa từng xuất hiện.

Nhưng điều này hiển nhiên không thể, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, cầu mong Tần Trần kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng điều làm cho bọn hắn tuyệt vọng chính là, ở dưới công kích mạnh mẽ của Vũ Tông Phùng gia, Tần Trần như là kẻ ngốc vậy. Vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trở mắt nhìn đạo công kích kinh khủng kia đánh tới đỉnh đầu hắn.

- Ha ha, hóa ra là một tên ngốc, vậy mà gia hỏa này cũng lấy được vị trí quán quân trong Cổ Nam Đô sao? Không nhầm đó chứ?

Vũ Tông xuất thủ của Phùng gia nhìn thấy Tần Trần không nhúc nhích, hắn không nhịn được kinh ngạc lên tiếng.

Hắn vốn tưởng rằng Tần Trần sẽ có điểm đặc biệt nào đó, vì vậy vừa ra tay hắn đã dùng toàn lực.

Nhưng hiện tại xem ra, là hắn đã cẩn thận quá mức, người này chỉ thường mà thôi.

Mắt thấy chưởng ảnh của hắn sắp bao phủ Tần Trần thì trong chớp mắt, rốt cục Tần Trần cũng có động tác.

Ngẩng đầu, một đạo ánh mắt như là kinh hồng bắn ra, sau đó mọi người nhìn thấy Tần Trần giơ tay, đột nhiên nắm một cái ở trong hư không.

Một tiếng ầm ầm vang lên, một đạo hư ảnh giống như đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, bay thẳng đến trước mặt tên Vũ Tông vừa xuất thủ, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.

Trong chớp mắt khi tên Vũ Tông kia nhìn thấy chưởng ấn xuất hiện, sắc mặt của hắn tức thì trắng bệch như tờ giấy, oanh một tiếng, chưởng ảnh mà hắn đánh ra lập tức bị chưởng ấn kinh khủng kia nghiền nát. Ngay sau đó chưởng ấn kinh khủng tiếp tục đánh xuống, làm cho hắn đổ ập xuống mặt đất, chân lực trong cơ thể cứng lại, không có cách nào động đậy được nữa.

- Làm sao có thể?

- Dừng tay!

- Làm càn!

Những kẻ khác trong Phùng gia thấy một màn như vậy đều hét lớn một tiếng, ngay cả Phùng Khôn cũng nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Khi hắn vừa định mở miệng thì đã thấy đôi mắt lạnh lẽo của Tần Trần nhìn về phía bọn hắn.

Đôi mắt này cực kỳ lạnh lùng, giống như là đôi mắt của Tử thần vậy, lạnh lẽo mà ác liệt. Chỗ đôi mắt kia đi qua, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận từ trên người Tần Trần. Giờ khắc này ở trong đôi mắt thâm thúy kia bắn ra sự sắc bén vô ngần, mơ hồ để lộ ra phong mang không ai bì nổi.

Vũ Tông bị hắn áp chế có cảm giác hít thở không thông, người này không thể nào tưởng tượng ra được Tần Trần lại có thể cường đại tới mức độ này, quả thực quá là kinh người.

Đây thực sự là một thiếu niên mới mười mấy tuổi thôi sao?

- Không quản các ngươi là ai, không quản các ngươi có thân phận gì, dám cả gan ra tay với bằng hữu của Tần Trần ta thì phải có giác ngộ mất mạng! Hắc Nô, giết bọn hắn, không chừa một mống.

Tần Trần lạnh lùng mở miệng, bàn tay lập tức ấn xuống, phịch một tiếng, Vũ Tông Phùng gia bị chưởng ấn áp chế kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt đã bị đánh thành bã vụn, hóa thành máu tươi đầy đất.

- Thuộc hạ Hắc Nô nguyện chia sẻ nguy nan với chủ nhân, dù có chết cũng không chối từ!

Tần Trần phía sau, một thân áo choàng Hắc Nô chậm rãi đi ra.

Ngẩng đầu, trong tròng mắt đen kịt ở dưới đấu bồng bắn ra tà ý sắc bén, hàn ý lạnh lẽo khiến cho người ta run rẩy tràn ra. Trong cười khằng khặc quái dị, Hắc Nô hóa thành một mảnh bóng đen đánh úp về phía đám người Phùng Khôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)