- Xông ra!
Vương Khải Minh gầm lên, chém ra một đao.
Ầm!
Ánh đao sắc bén mang theo sát khí hủy diệt đổ xuống, như là một vùng biển mênh mông, cuồn cuộn lan tràn ra chung quanh.
- Tiểu tử, thiên phú của ngươi không tệ, đáng tiếc, quá yếu!
Ở phía đối diện, một gã Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong nhe răng cười, trong tay hắn có một thanh trường côn tinh luyện, trong nháy mắt đã đánh vào trên chiến đao đang bổ ra của Vương Khải Minh.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang vọng, có chân lực vô tận bắn ra. Mặt đất dưới chân hai người răng rắc vỡ vụn, vô số vết rạn chi chít như là mạng nhện lan tràn ra chung quanh.
Đạp đạp đạp!
Vương Khải Minh lui lại ba bước, khóe miệng có một chút máu tươi tràn ra.
Luận tu vi, hắn chỉ là ngũ giai sơ kỳ, đặt vào trong Đế Tinh học viện có thể nói là cao thủ, bất kỳ một tên ngũ giai sơ kỳ nào, thậm chí ngay cả Vũ Tông ngũ giai trung kỳ tới đây thì hắn cũng có thể chém giết được.
Đáng tiếc đối thủ mà hắn gặp phải lại là cao thủ hàng đầu của Phùng gia.
Tu vi Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, luận tu vi cao hơn hắn mấy đẳng cấp, huống chi, Phùng gia chính là một trong những thế gia dưới trướng Lãnh gia, một trong ba đại gia tộc của Hoàng thành, công pháp mà các đệ tử tu luyện cũng không phải là vô danh.
- Cút về!
Một chiêu đắc thủ, tên Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong kia lần nữa nhe răng cười, lại đánh ra một côn, côn ảnh gầm thét, như là giao long, như mãnh hổ, ngang dọc trong thiên địa, quét ngang tất cả mọi thứ cản đường hắn.
Một côn này dường như đối phương muốn làm cho Vương Khải Minh bị trọng thương.
Rống!
Vương Khải Minh gào thét, hai mắt đỏ thẫm, lúc trước mặc dù rơi vào thế hạ phong, nhưng khí tức của hắn vẫn điên cuồng bộc phát, trong tiếng gầm gừ hắn lại lần nữa quơ đao xuất thủ.
Rầm rầm rầm!
Côn đao va chạm, chân lực kinh khủng điên cuồng, lực phản chấn làm cho Vương Khải Minh liên tiếp lui về phía sau, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Thế nhưng khí thế của hắn lại như là con sói cô độc đang nổi điên vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào thú săn của mình, không có một chút ý định lui lại nào cả.
- Gia hỏa này, đúng là một người điên.
Sắc mặt tên Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong kia trở nên khó coi, dùng tu vi của hắn, không ngờ lại không làm gì được một thanh niên có tu vi ngũ giai sơ kỳ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sao hắn có thể lăn lộn được nữa cơ chứ?
- Côn Tảo Càn Khôn!
Rống!
Huyết mạch chi lực sôi trào, khuôn mặt của tên Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong kia cũng trở nên dữ tợn, trong nháy mắt thực lực của hắn tăng vọt lên gấp đôi, côn ảnh cuồn cuộn đánh xuống, trong nháy mắt đã đánh nát ánh đao mà Vương Khải Minh đánh ra, ngay sau đó ầm ầm đập lên trên người đối phương.
- Phốc phụt!
Vương Khải Minh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, khắp nơi trên người đều có máu tươi tràn ra, hai chân liên tục lui lại.
Người nọ vẫn còn tiếp tục tiến công.
- Dừng tay, người này nằm trong top mười hai của Cổ Nam Đô, có được truyền thừa kinh người, huống chi hắn cũng là học viên tạp dịch của Đế Tinh học viện, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào người này, nếu giết hắn như vậy chúng ta cũng không tiện ăn nói với gia chủ.
Phùng Khôn đứng ở một bên lạnh giọng quát lớn, lập tức làm cho tên Võ giả kia dừng bước lại, chỉ là hai mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn Vương Khải Minh, trên mặt hiện lên vẻ xem thường.
Cùng lúc đó, vài tên Võ giả Phùng gia cũng mạnh mẽ xuất thủ, chỉ một lát sau, đám người Tiêu Chiến, Vũ Văn Phong đều phun máu trọng thương, bị đánh bay ra ngoài, không có một chút sức phản kháng nào cả.
Lần này tới đây Phùng gia đã phái ra không ít cao thủ, một đám Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ thậm chí là hậu kỳ đỉnh phong ra tay. Cho dù thực lực của đám người Tiêu Chiến đều đột nhiên tăng mạnh, sau khi đi tới Đại Uy vương triều đều đột phá đến cảnh giới Vũ Tông ngũ giai, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được đám người này.
Bọn họ nặng nề ngã xuống đất, cả người đau đớn, hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía đám người Phùng Khôn trước mặt, trong ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng.
Mà hai bên đường phố cũng có không ít Võ giả nghe thấy động tĩnh bên này xúm lại xem trò vui.
Những người này đều là người trong khu dân nghèo, tu vi mạnh lắm thì cũng chỉ là Vũ Tông ngũ giai phổ thông, yếu thì là Huyền cấp, Thiên cấp cũng có. Lúc này cả đám đều hồi hộp nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng dám nói câu nào.
Đối với bọn họ mà nói, Phùng gia Hoàng thành giống như là một con quái vật lớn vậy, không phải là thế lực mà bọn họ có thể đắc tội được.
Người dân nghèo không có địa vị giống như bọn họ, một khi đắc tội với đối phương, kết quả chỉ có một, nhất định sẽ phải chết!
- Ha ha, chỉ có chút thực lực ấy mà cũng muốn phản kháng, nếu không phải bởi vì một chút nguyên nhân thì lão phu đã sớm giết chết các ngươi rồi. Người đâu, ném những người này vào trong, nếu như bọn chúng vẫn dám phản kháng thì đánh thành tàn phế cho ta!
Phùng Khôn cười lạnh nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường.
Sau đó, thậm chí hắn còn nhìn về phía vô số dân chúng xóm nghèo đang nhìn về phía bên này, lại dùng giọng giễu cợt nói:
- Thấy không, dân đen chính là dân đen, đám cặn bã sống ở xóm nghèo như các ngươi đừng mơ vượt lên trên kẻ khác. Cứ làm chó cho tốt đi, như vậy còn có một miếng cơm ăn, nếu không nghe lời, ngay cả cái chân chó của các ngươi cũng sẽ bị cắt đứt.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người trong khu dân nghèo tràn ngập lửa giận, hai tay siết chặt, hai mắt như muốn phun ra lửa.
- Làm sao, không phục sao?
Ánh mắt Phùng Khôn trở nên lạnh lẽo, như là một cơn gió lạnh đảo qua mọi người.
Bầu không khí giận dữ lại bị khí tức lạnh lẽo này quét tan, mấy trăm người ở đây bị ánh mắt của Phùng Khôn đảo qua, cả đám cúi đầu, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào hắn cũng không có.
- Giun dế chính là giun dế, đừng mong có một ngày trở thành phượng hoàng.
Phùng Khôn giễu cợt nói.
Mà lúc này mấy tên thủ hạ của hắn cũng đi tới bên cạnh mấy người Vương Khải Minh.
- Phùng Khôn, ngươi dừng tay cho ta.
Tiêu Nhã nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía trước.
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động tới ngươi hay sao?
Ánh mắt Phùng Khôn trở nên lạnh lẽo, tay đánh ra một chưởng, trong nháy mắt chân lực của Vũ Tôn lục giai ngưng tụ, oanh một tiếng, thân thể Tiêu Nhã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, miệng có máu tươi phun ra.
Phùng Khôn lạnh lùng nhìn về phía nàng, nói:
- Tiêu Nhã, lão phu nể mặt Đan các cho nên mới nhường nhịn ngươi như vậy, đừng có cho thể diện mà không cần, chuyện này là chuyện của Phùng gia ta. Nếu như ngươi còn dám chen tay vào thì đừng trách lão phu không nể mặt.
Tiêu Nhã tức giận nhìn Phùng Khôn, cùng với rất nhiều cường giả Phùng gia đả thương mấy người Vương Khải Minh, trong mắt có vẻ thống khổ mãnh liệt. Là nàng hại đám người U Thiên Tuyết, Tiêu Chiến a!
Nếu không phải nàng dẫn bọn họ tới Hoàng thành thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.
Nàng cho là mình dựa vào Đan các là đã có thể che chở được đám người U Thiên Tuyết, bây giờ nàng mới biết, mình quá ngây thơ.
Tất cả chuyện xảy ra ở nơi này, Tần Trần đang chạy tới xóm nghèo cũng không biết, lúc này hắn và Hắc Nô đang bay lượn, không ngờ đã đi tới bên ngoài xóm nghèo.
Nơi này chính là xóm nghèo trong Hoàng thành sao?
Nhìn cảnh tượng tạp nham trước mặt, trong lòng Tần Trần hung hăng chấn động.
Đây là nơi cho người ở sao?
Nước bẩn giàn giụa, mùi thối ngập trời, nhà lụp xụp rải rác khắp nơi, đâu phải là nơi cho người ở chứ? Ngay cả ổ chó, ổ heo cũng không bằng.
Đám người U Thiên Tuyết phải ở lại nơi này sao?
Trong lòng Tần Trần trở nên lạnh, tuy là Ngũ quốc cực kỳ nhỏ yếu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì U Thiên Tuyết cũng là Đại tiểu thư của Lăng Thiên Tông, Tử Huân và Triệu Linh San cũng là công chúa, quận chúa của Đại Tề quốc a.
Mấy tháng này, sao bọn họ có thể vượt qua được chứ?
Chỉ ngẫm thôi, Tần Trần cũng đã cảm thấy khó chịu.
- Nếu ta đã tới, thì quyết không thể để cho bọn họ chịu khổ được.
Trong lòng âm thầm nói một câu, Tần Trần mang theo Hắc Nô đi vào trong xóm nghèo, vừa mới chuẩn bị hỏi thì đã cảm nhận được chân lực ba động ở chỗ sâu trong xóm nghèo.
Vũ Tôn lục giai?
Tần Trần sững sờ, cỗ ba động kia, hiển nhiên là khí tức của Vũ Tôn lục giai, thế nhưng tại sao trong khu dân nghèo lại có cao thủ cấp bậc Vũ Tôn xuất hiện cơ chứ?
- Đi, đi qua nhìn một chút!
Trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, Tần Trần âm trầm mở miệng, hắn nhanh chóng mang theo Hắc Nô chạy tới chỗ phát ra ba động.