Xóm nghèo là nơi nào, Tần Trần cũng biết.
Đó là một nơi cực kỳ hỗn loạn, là nơi ti tiện, chỉ có những Võ giả không sinh tồn nổi ở trong hoàng thành, không có bất kỳ bối cảnh gì mới ở nơi này.
Dù sao, Hoàng thành Đại Uy vương triều tấc đất tấc vàng, dù là một Vũ Tông ngũ giai ít phổ thông cũng khó mà mua được bất động sản ở nơi này. Dù là ở trong khách điếm thì cũng cực kỳ đắt, dùng tài lực và thân phận của đám người Vương Khải Minh, căn bản không thể ở lại chủ thành a.
- Ở trong xóm nghèo? Ngươi nói thật chứ?
Tần Trần quát lên một chói tai, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mang theo vẻ không tin.
Coi như đám người Vương Khải Minh không trở thành học viên chính thức của Đế Tinh học viện thì cũng không phải ở trong xóm nghèo như vậy.
Nếu chỉ có mấy người Vương Khải Minh, có lẽ sẽ như vậy. Thế nhưng người dẫn dắt Vương Khải Minh tới đây còn có Tiêu Nhã và Mục Lãnh Phong của Đan các. Cùng với Hướng Vấn Thiên và Đông Phương Thanh của Huyết Mạch thánh địa a. Dù gì bọn họ cũng sẽ không để cho mấy người Vương Khải Minh ở lại một nơi như thế.
Cho nên hắn không tin!
- Ta cũng không biết được, thế nhưng quả thực mấy người kia đang ở trong xóm nghèo phía tây thành. Hơn nữa còn là khu dân nghèo dơ dáy và bẩn thỉu nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà chúng ta gọi bọn họ là dân đen.
Thiếu nữ kia bị ánh mắt của Tần Trần làm cho kinh sợ, không kìm lòng nổi phải nói ra một câu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Trần biết, giờ khắc này, đối phương không cần phải lừa gạt mình làm gì cả.
Nhất định trong chuyện này đã xảy ra một ít chuyện không muốn để cho người khác biết.
Biết được điểm này, Tần Trần không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho đám người Vương Khải Minh.
- Nhất định phải mau chóng tìm được đám người U Thiên Tuyết.
Sưu!
Tinh thần lực được thu lại, Tần Trần nhìn về phía Hắc Nô rồi lạnh lùng nói:
- Đi, chúng ta đi tới tây thành.
Giọng nói vừa dứt, không chờ Hắc Nô trả lời thì hắn đã bay vút về phía tây thành.
Hắc Nô sững sờ, cũng vội vàng chạy theo sau.
- Sao hai tên dân đen này lại đột nhiên chạy đi chứ?
Rất nhiều học viên đang đứng ở cửa Đế Tinh học viện trào phúng hai người bọn họ đều sửng sốt không thôi.
Huyễn Cấm Tù Lung của Tần Trần gần như chỉ diễn ra trong chớp mắt, cho nên những người này cũng không biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Phốc phụt!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì Khâu Vân và nữ tử kia mới phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt cả hai cùng đổ ập xuống đất, cả người mồ hôi nhễ nhại.
- Tiểu tử đáng chết, nhất định Bản thiếu phải chém hắn thành muôn mảnh mới hả mối hận trong lòng Bản thiếu.
Ngay sau đó có một tiếng thét thảm thiết vang vọng ở trước cửa Đế Tinh học viện, tràn ngập sự tức giận và oán hận.
Tây thành, xóm nghèo.
Nơi này là nơi hoang tàn, rách nát nhất Hoàng thành Đại Uy vương triều.
Mặt đất đen kịt, quanh năm không được quét tước, bên trên có từng dòng nước đen chảy xuôi, tản mát ra một mùi thối làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Từng bình dân và Võ giả y phục rách nát đi ở trên đường phố, vẻ mặt chết lặng, như là cái xác không hồn vậy.
Nơi này là chỗ cằn cỗi hoang vu nhất Hoàng thành.
Mỗi người ở nơi này đều làm công việc ti tiện nhất trong Hoàng thành, mặc không đủ ấm, ăn không đủ no.
Trong ánh mắt của bọn họ không có hi vọng, thứ có chỉ là chết lặng cùng với sự uể oải của một ngày mệt nhọc.
Hai bên đường phố là từng căn nhà thấp lùn, lộn xộn.
So với kiến trúc tráng lệ bên ngoài vô cùng đối lập, như là trời và đất vậy.
Thế nhưng lúc này, ở nơi ô uế mà các đệ tử thế gia Hoàng thành không muốn đến lại có một đám người mặc cẩm bào, để lộ ra vẻ phú quý đang tụ tập ở trước cửa một căn nhà rách nát. Khóe miệng nở nụ cười nhạt, lạnh lùng nhìn về phía đám thiếu niên trước mặt.
- Tiêu Nhã, ta khuyên ngươi không nên phản kháng. Mặc dù ngươi là người của Đan các, thế nhưng cũng chỉ là một Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi. Có lẽ ở trong mắt người bình thường ngươi có địa vị cao quý, nhưng ở trong mắt lão phu lại không đáng một xu. Nếu như ngươi cứ không chịu giác ngộ thì đừng có trách lão phu không nể mặt Đan các, bắt ngươi đi.
Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra, người nói chuyện là hán tử trung niên, đầu lĩnh trong đám người này. Trên thân người này mặc y phục màu vàng, khí thế bức người, hai mắt đang lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Nhã đang đứng trước mặt hắn.
- Phùng Khôn, ngươi mau tránh ra, bằng không Tiêu Nhã ta thề không chết không thôi với ngươi!
Tiêu Nhã gầm lên một tiếng, sắc mặt u ám, đôi mắt sắc bén cực kỳ đáng sợ.
Nàng thật không ngờ, Phùng gia lại làm ra chuyện ti tiện tới bực này.
- Tiêu Nhã Các chủ, nếu chúng ta không tới Phùng gia, chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa. Nếu như U Thiên Tuyết gả cho Phùng gia thiếu gia thật thì chúng ta còn có mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa chứ?
Ở phía sau lưng Tiêu Nhã, Vương Khải Minh cầm chiến đao trong tay, cả người toả ra đao ý sát phạt nồng nặc. Giống như một tên sát thần đang nhìn về phía đám người trước mặt, trong ánh mắt mang theo sát ý vô tận.
Ở bên cạnh hắn, mấy người Tiêu Chiến, Vũ Văn Phong, Tử Huân, Triệu Linh San, Triệu Duy cũng vô cùng tức giận, cả người run rẩy.
- Ha ha, sao nào? Chỉ bằng vào mấy người các ngươi mà cũng muốn tạo phản sao?
Phùng Khôn mặc cẩm y cười nhạt nói.
- Phùng Khôn! Chẳng lẽ ngươi muốn là địch với Đan các chúng ta thật sao?
Tiêu Nhã cắn môi, thảm thiết gầm lên một tiếng.
- Ngươi cũng có thể đại biểu cho Đan các sao? Ngươi chớ quên, hiện tại không biết vị sư tôn kia của ngươi còn sống hay đã chết. Đừng gây phiền toái cho sư tôn ngươi, lập tức lui vào trong đi, đừng tự làm mình mất mặt nữa.
Phùng Khôn tiến lên phía trước một bước, khí thế lao nhanh, áp bách lên trên người Tiêu Nhã.
- Hừ!
Một tiếng kêu vang lên, Tiêu Nhã lập tức lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có máu tươi tràn ra.
Phùng Khôn.
Trưởng lão hạch tâm của Phùng gia, thế gia đỉnh phong trong Hoàng thành, một thân tu vi của hắn đạt tới Vũ Tôn lục giai sơ kỳ.
Tiêu Nhã nàng, tuy rằng sau khi trở về Đại Uy vương triều sau đã đột phá đến Vũ Tông ngũ giai, nhưng hiện tại cũng chỉ là ngũ giai trung kỳ mà thôi. Sao có thể so sánh với cường giả Vũ Tôn như Phùng Khôn cơ chứ?
- Còn có các ngươi nữa, tất cả cút lại cho ta.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phùng Khôn lạnh lùng quét qua đám người Vương Khải Minh.
- Phùng Khôn, Phùng gia ngươi bắt U Thiên Tuyết, ép nàng gả vào Phùng gia các ngươi, quả thực là đê tiện, không bằng cầm thú.
Vương Khải Minh gầm lên một tiếng.
- Tự tìm cái chết, các ngươi cho rằng mình là học viên của Đế Tinh học viện thì lão phu sẽ không dám động tới các ngươi sao? Huống chi, là U Thiên Tuyết tự nguyện gả vào Phùng gia ta, ha ha, vì mạng sống của các ngươi đó. Nữ nhân này quả thực là người đại nghĩa, vừa nghe Phùng gia ta lấy tính mạng của mấy vị áp chế là đã lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Hừ, một dân đen Ngũ quốc có thể gả vào Phùng gia ta đã là phúc phận tu luyện mấy đời của nàng rồi!
Phùng Khôn liên tục cười lạnh nói.
Lời này làm cho đám người Vương Khải Minh tức giận không thôi, hai mắt đỏ ửng.
- Ha ha, thẹn quá hóa giận sao? Một đám giun dế Ngũ quốc, các ngươi thật sự cho rằng mình có được một chút truyền thừa đã là vô địch rồi sao?
Phùng Khôn cười nhạo:
- Lão phu lặp lại lần nữa, cút ngay vào trong, nếu không thì đừng trách thủ đoạn của lão phu độc ác vô tình. Phải biết rằng các ngươi chỉ là học viên tạp dịch của Đế Tinh học viện, coi như lão phu giết các ngươi thì Đế Tinh học viện cũng sẽ không quan tâm a.
- Không được, hôm nay nhất định chúng ta phải đi Phùng gia, cứu U Thiên Tuyết ra ngoài!
Vương Khải Minh cắn răng nói một câu.
- Cứu? Các ngươi có bản sự này sao?
Dứt lời, dường như Phùng Khôn đã không còn kiên nhẫn nữa mà nhìn về phía rất nhiều Võ giả Phùng gia ở đằng sau, hắn lạnh lùng nói:
- Ném mấy người bọn chúng vào bên trong đi!
- Vâng, trưởng lão!
Cười một tiếng, một đám cao thủ Phùng gia sau lưng Phùng Khôn đều xuất thủ, lực lượng bắn ra, chân lực kinh khủng trực tiếp kéo tới, như là huyết thú mở cái miệng khổng lồ và dữ tợn của mình ra, không chút kiêng nể đánh về phía mấy người Vương Khải Minh.