- Những người khác thì sao?
Tần Trần liếc Mạc Tân Thành một cái, cũng không nói gì nữa, hắn chỉ lãnh đạm nhìn về phía đám người Long Diệu Thiên rồi nói một câu.
Ánh mắt lớn lối như thế khiến cho ánh mắt của Long Diệu Thiên phát lạnh, trên người có một chút sát ý toát ra.
Long Diệu Thiên hắn là hội trưởng Hắc Tu hội, một thân tu vi cao đến lục giai trung kỳ. Ở trong Biện Châu này không ai dám nói với hắn như vậy.
Mà hôm nay, một thiếu niên lại dám dùng loại khẩu khí này mở miệng nói với hắn. Chuyện này khiến cho hắn vô cùng tức giận, hận không thể lập tức xuất thủ giáo huấn Tần Trần.
- Hả?
Cảm nhận được sát ý trên người Long Diệu Thiên, ánh mắt của Tần Trần trở nên lạnh lẽo.
- Vị bằng hữu này, dường như không phục đúng không?
Khóe miệng hắn mỉm cười, thân thể ngạo nghễ đứng ở trên quảng trường, tay áo tung bay, giống như đã hòa vào làm một thể với thiên địa vậy.
Giờ khắc này, một cỗ khí tức lạnh lẽo lần nữa xuất hiện, từ trên người hắn lan tràn ra bên ngoài, dường như hắn đã hoá thân thành Tu La ở dưới địa ngục vậy. Tuy rằng bình tĩnh thế nhưng lại tràn ngập sát ý vô tận, xông thẳng lên trời.
Lạnh!
Mỗi người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo vô biên.
- Hội trưởng!
Long Nham Phó hội trưởng của Hắc Tu hội bị dọa cho giật mình, vội vàng nhìn về phía Long Diệu Thiên, trong lòng vô cùng nóng nảy.
Không phải Hội trưởng đại nhân nóng giận tới mức điên rồi chứ? Thực lực mà Hắc Nô thể hiện ra trước đó tuyệt đối không phải là Vũ Tôn lục giai trung kỳ phổ thông... Ít nhất... Cũng phải là cường giả lục giai trung kỳ đỉnh phong.
Mà Tần Trần kia, một kiếm chém chết hai đại Vũ Tôn lục giai sơ kỳ. Bằng vào thực lực bực này, một khi xảy ra xung đột thật, bằng vào Hắc Tu hội bọn hắn thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Bình tĩnh mà xem xét, Long Nham hiểu rất rõ thực lực của Hắc Tu hội, tối đa cũng chỉ sàn sàn như Cốc Phong thương hội mà thôi.
Hiện tại Cốc Phong thương hội đã bị Tần Trần và Hắc Nô tiêu diệt, mà cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Chuyện này làm cho Long Nham thấy, Hắc Tu hội bọn họ cũng không phải là đối thủ của hai người.
Cảm nhận được lời nói khẩn trương của Long Nham, cùng với thi thể đã biến thành thây khô của Cừu Lãnh Phong bên chân Hắc Nô, lửa giận trong lòng Long Diệu Thiên biến mất, cả người lạnh lẽo không thôi.
- Không, lão phu chỉ thấy, các hạ tàn sát như vậy làm ảnh hưởng tới hài hòa a.
Long Diệu Thiên lạnh lùng nói.
- Ảnh hưởng?
Tần Trần cười.
- Ngươi cười cái gì?
Long Diệu Thiên sầm mặt lại, lạnh lùng nói.
- Thế nào là ảnh hưởng chứ? Trong mắt ngươi, Bản thiếu giết hắn chính là ảnh hưởng tới thiên hòa, còn hắn giết Bản thiếu chính là chuyện đương nhiên sao?
Tần Trần cười nhạt.
- Tuy là hắn ra tay với ngươi, thế nhưng cũng chưa đả thương tới ngươi. Mà các hạ lại trực tiếp giết chết nhiều người như vậy của Cốc Phong thương hội. Huống chi, lại là các hạ giết chết người của Cốc Phong thương hội trước a.
Long Diệu Thiên lạnh lùng nói.
- Thật sao?
Tần Trần lãnh đạm nhìn Long Diệu Thiên, Võ giả của Hắc Tu hội bên cạnh hắn lập tức cảm thấy phát lạnh, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ Tần Trần sẽ đột nhiên xuất thủ.
Thậm chí ngay cả bản thân Long Diệu Thiên cũng vậy, trong lòng cảnh giác không thôi, chân lực trong cơ thể được vận chuyển tới cực hạn, khẩn trương nắm chặt hai tay của mình.
Nào ngờ, Tần Trần lại không có ý động thủ, hắn chỉ cười cười, nụ cười tràn ngập vẻ châm chọc.
- Ngươi lại cười cái gì?
Long Diệu Thiên tức giận, nếu như không phải kiêng kỵ Tần Trần thì hắn đã sớm đánh cho đối phương một quyền rồi.
- Ngươi đang sợ ta!
Thanh âm lãnh đạm từ trong miệng Tần Trần vang lên, làm cho vẻ mặt của Long Diệu Thiên cứng lại, hắn lập tức cười lạnh nói:
- Ta sợ ngươi sao? Long Diệu Thiên ta chính là hội trưởng Hắc Tu hội, Vũ Tôn lục giai trung kỳ, Hắc Chiểu thành này chính là địa bàn của Hắc Tu hội ta và các thế lực lớn khác, sao ta phải sợ loại tiểu bối bên ngoài như ngươi cơ chứ?
- Ngươi sợ ta!
Thanh âm của Tần Trần vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nói:
- Ngươi nói ta giết người Cốc Phong thương hội, không sai. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ở Hắc tử chiểu trạch, ta còn giết cao thủ của Hắc Tu hội các ngươi, lại cướp đoạt linh dược của Hắc Tu hội các ngươi. Có lẽ lúc này Hắc Tu hội các ngươi đang hận ta tận xương. Nếu như ngươi không sợ ta thì đã sớm động thủ từ lâu rồi. Ngươi không xác định được có thể thắng ta hay không, thế nhưng lại không muốn bỏ qua linh dược, cũng không muốn vứt bỏ cái gọi là tôn nghiêm của ngươi. Vì vậy ngươi mới dùng ngôn ngữ để thăm dò, muốn vãn hồi một chút tôn nghiêm, thậm chí là để lôi kéo các thế lực khác động thủ với ta. Trước khi không có thế lực nào đứng ra hợp lực thì ngươi vẫn không dám ra tay với ta, không phải sao?
Tần Trần lãnh đạm nói, giống như hắn vừa mới nói một chuyện không đáng kể vậy.
Long Diệu Thiên nghe thấy lời của Tần Trần không khỏi nheo mắt, không sai, hắn kiêng kỵ Tần Trần, ngay cả Cừu Lãnh Phong cũng phải chết ở trên tay Tần Trần, sao hắn lại không sợ cơ chứ?
Huống chi, hắn cảm giác, đây còn không phải là giới hạn của Tần Trần.
Thứ không biết mới là đáng sợ nhất. Đồng thời cũng là thứ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nhất. Long Diệu Thiên không xác định được Tần Trần và Hắc Nô mạnh bao nhiêu, bằng không sao hắn lại nói nhảm với Tần Trần cơ chứ, hắn đã sớm xuất thủ bắt lấy Tần Trần từ lâu rồi.
Tần Trần đã nói đến chỗ sâu trong lòng hắn.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!
Hít sâu một hơi, Long Diệu Thiên trầm giọng nói.
- Ta muốn...
Tần Trần lạnh nhạt nhìn Long Diệu Thiên một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã ngấp nghé linh dược trên người Bản thiếu, muốn động thủ, vậy động thủ nhanh một chút đi. Nếu như không dám thì cút sang một bên, đừng như con chó cản lối đi của Bản thiếu như vậy!
- Ngươi...
Máu trên người Long Diệu Thiên sôi trào, sát ý ngập trời, thiếu chút nữa đã không khống chế được thân thể mình.
Nhưng một ánh mắt của Tần Trần lại làm cả người hắn rét run, thân thể cứng ngắc, không dám có bất kỳ động tác gì cả.
Đó là đôi mắt lạnh lẽo, coi thường tất cả, dường như người mà đối phương nhìn không phải là một thế lực kinh khủng của Biện Châu, mà là một cục đá bé nhỏ không đáng kể ở trên đường, chỉ cần một cước là có thể đá văng ra, nghiền nát nó vậy.
- Ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu như cút thì Bản thiếu có thể bỏ qua chuyện cũ. Thế nhưng nếu ngươi dám động thủ, dù cho chỉ là một ngón tay thì Bản thiếu sẽ diệt toàn bộ Hắc Tu hội các ngươi. Làm cho thế lực gọi là cao cấp nhất Biện Châu triệt để bị xóa tên ở trên Thiên Vũ đại lục.
Mỗi chữ mỗi câu mà Tần Trần nói ra, từng chữ như là châu ngọc, từng chữ như đao đâm vào trong lòng Long Diệu Thiên.
Lời nói của Tần Trần vô cùng bá đạo, khiến cho đám người chung quanh không khỏi run rẩy.
Quá bá đạo, quá kiêu ngạo.
Dám nói như vậy với Long Diệu Thiên hội trưởng của Hắc Tu hội, cường giả cao cấp nhất trong Hắc Chiểu thành, đồng thời cũng là người đứng đầu thế lực lớn nhất Hắc Chiểu thành.
Đây là chuyện mà mọi người mới nghe lần đầu a.
Phải mạnh mẽ thế nào mới dám nói ra lời như vậy cơ chứ?
Nhưng kỳ quái là, lời được nói ra từ trong miệng của thiếu niên này, không những mọi người không thấy vô lý, mà lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên!
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Diệu Thiên, xem hắn trả lời như thế nào?
Trước mắt bao người, sắc mặt của Long Diệu Thiên từ hồng chuyển trắng, từ trắng chuyển thành xanh, ngực hắn phập phồng, kiềm chế lửa giận vô hạn. Dường như có thể bạo phát bất kỳ lúc nào, thế nhưng cuối cùng hắn cũng phải lui lại hai bước.
Hai bước lui lại này làm cho sự cao ngạo và tôn nghiêm trong lòng Long Diệu Thiên biến mất, như là quả bóng cao su vậy, trong nháy mắt cả người như già đi mười tuổi.
Nhượng bộ, không ngờ lại nhượng bộ!
Mọi người chấn động, tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì lại cảm thấy hợp tình hợp lí.
- Nếu không có dũng khí thì sau này đừng có ra vẻ!
Lạnh lùng quét mắt nhìn Long Diệu Thiên cùng với rất nhiều cường giả ở đây một cái, Tần Trần cười xùy một tiếng. Sau đó mang theo Hắc Nô rời khỏi hắc chiểu quảng trường, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn bóng lưng ngạo nghễ rời đi của hai người, toàn bộ hắc chiểu quảng trường trở nên yên tĩnh.
Không có cách nào hình dung được cảm xúc lúc này trong lòng mọi người!
Nhưng mỗi người đều biết, lần giao phong này là bọn hắn thua. Hắc Chiểu thành, nơi tụ tập rất nhiều thế lực cao cấp của Biện Châu lại thua ở trong tay một thiếu niên không tới hai mươi tuổi.