Rầm rầm rầm!
Vô số ma khí bao phủ thân thể Cừu Lãnh Phong, điên cuồng tấn công hắn ở trước mắt bao người.
Lúc trước, khi tu vi của Hắc Nô mới là ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong là đã có thể dựa vào Thiên Ma phiên đánh ngang tay với Lưu Trạch, hiện tại lại đột phá lục giai trung kỳ đỉnh phong, uy lực của Thiên Ma phiên đâu chỉ mạnh hơn trước đó gấp chục lần cơ chứ?
Trong đám ma khí kinh người có tiếng quỷ khóc thần sầu vang lên, liên tiếp đánh vào phía trên hộ tráo bên ngoài thân thể Cừu Lãnh Phong.
Ngay từ đầu, cái hộ tráo màu vàng kia còn có thể ngăn cản được. Thế nhưng trải qua vài lần trùng kích, phía trên hộ tráo màu vàng bên ngoài thân thể Cừu Lãnh Phong lại xuất hiện vô số vết rạn chi chít, ma khí ngập trời thông qua vết rạn tiến vào trong, trong nháy mắt đã bao phủ lấy thân thể của Cừu Lãnh Phong.
- Tại sao có thể? Đây là cái quỷ gì chứ?
Sắc mặt Cừu Lãnh Phong cực kỳ khó coi, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Khi nghe nói Hắc Nô và Tần Trần đã từng giết chết phó tông chủ Tông Vô Tâm của Địa Ma tông ở trong Hắc tử chiểu trạch là hắn đã biết Hắc Nô và Tần Trần không phải nhân vật đơn giản, thế nhưng hắn cũng không ngờ thực lực của đối phương lại cường đại đến mức độ này.
Nếu cứ để cho đối phương phá vỡ hộ tráo màu vàng của hắn, như vậy không chừng kế tiếp hắn sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm, rất có thể sẽ bị đối phương chém giết.
Dưới sự kinh hoảng, Cừu Lãnh Phong vội vàng phun ra một ngụm tinh huyết, điên cuồng thúc dục bảo binh trong tay, muốn phá vỡ vòng vây của Thiên Ma phiên, sau đó đả thương Hắc Nô.
Một khi Võ giả thi triển chân bảo thì lực phòng ngự của bản thân sẽ giảm xuống, tuyệt đối không có ai vừa thi triển chân bảo lại còn có thể toàn lực phòng ngự được.
Thế nhưng điều làm cho Cừu Lãnh Phong khiếp sợ đã xảy ra, hắn không ngờ tới lực phòng ngự của Thiên Ma phiên lại đáng sợ như thế.
Bảo binh của hắn thi triển ra công kích đầy trời, thế nhưng vẫn không thể nào phá vỡ được phòng ngự của Thiên Ma phiên, ngược lại còn bị ma khí màu đen trong Thiên Ma phiên áp bách làm cho công kích càng ngày càng thu hẹp lại.
- Không được!
Cừu Lãnh Phong nhìn thấy công kích mà bản thân thi triển ra không những không đánh tan được ma khí màu đen ở trước mặt mà tốc độ lại càng ngày càng chậm, càng ngày càng vô lực. Lúc này hắn đã biết tu vi của đối phương còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lúc này hắn đã hiểu, hắn đã không thể nào giết chết được Hắc Nô, thậm chí ngay cả việc giữ mạng ở trong tay đối phương cũng khó, huống chi ở phía đối diện còn có một thiếu niên tàn nhẫn hơn người đội đấu bồng này.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Cừu Lãnh Phong lập tức đổ mồ hôi lạnh, giờ khắc này hắn cũng không quan tâm tới mục đích ban đầu khi tới tìm Tần Trần và Hắc Nô nữa mà vội vàng hô một câu:
- Bằng hữu chờ chút, có chuyện gì thương lượng một chút đi, Cốc Phong thương hội ta bằng lòng...
Hắc Nô vừa nghe đã hiểu rõ gia hỏa này đã biết sợ, muốn cầu xin tha thứ. Thế nhưng trước đó hắn đã khoe khoang khoác lác ở trước mặt Trần thiếu, cho nên sao hắn có thể cho đối phương cơ hội cầu xin tha thứ cơ chứ?
Huống chi, Hắc Nô cũng hiểu rõ tính tình của Tần Trần, không phải là người chỉ cần một câu cầu xin tha thứ là có thể bỏ qua mọi chuyện.
Vì vậy hắn cũng không để ý tới lời nói của Cừu Lãnh Phong, Hắc Nô lại càng điên cuồng thúc giục Thiên Ma phiên phía trên bầu trời.
Ô ô ô ô!
Ma khí màu đen theo vết rạn trên hộ tráo màu vàng tràn vào bên trong, ken két một tiếng, hộ tráo chỉ kiên tì được một lát rồi triệt để vỡ vụn, mà lúc này Cừu Lãnh Phong đã bị vô số ma khí màu đen bao phủ từ đầu tới chân.
- Không được, không.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên, cả người Cừu Lãnh Phong bị ma khí màu đen bao phủ, hắn điên cuồng giùng giằng, cố gắng chạy khỏi nơi này, thế nhưng tất cả chỉ là vô dụng. Thiên Ma phiên điên cuồng cắn nuốt linh hồn hắn, lực kháng cự của hắn càng ngày càng yếu.
Đến cuối cùng, phịch một tiếng, linh hồn Cừu Lãnh Phong bị Thiên Ma phiên triệt để cắn nuốt, cả người đổ ập xuống mặt đất, trên người không còn chút sinh khí nào nữa.
Hít!
Thiên Ma khí ngập trời lại lần nữa trở lại Thiên Ma phiên, Thiên Ma phiên nhanh chóng thu nhỏ lại, thu vào trong tay Hắc Nô. Thứ đồng thời được Hắc Nô thu còn có nhẫn trữ vật của Cừu Lãnh Phong.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy thi thể của Cừu Lãnh Phong, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy Cừu Lãnh Phong ở trước mặt mọi người đâu còn giống như con người nữa chứ? Thi thể khô quắt, giống như là cương thi vậy, cả người chỉ còn lại da bọc xương, hai con mắt lồi lên, vô cùng kinh khủng.
Hai mắt của hắn tràn ngập vẻ hoảng sợ, vẻ mặt nhăn nhó, hiển nhiên trước khi chết đã phải thừa nhận thống khổ cực lớn.
- Hít!
Chung quanh lập tức có vô số tiếng hít vào một ngụm khí lạnh vang lên, ngay sau đó trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô đang ở trước mặt mình.
Lúc này ở chung quanh hai người có hơn mười cỗ thi thể đang nằm đó, trừ những thi thể này ra, trong phạm vi mười thước không có ai dám tới gần bọn họ.
Không ai có thể ngờ tới, kết quả của việc Cốc Phong thương hội xung đột với hai người Tần Trần lại là như thế này, đường đường là Cốc Phong thương hội, một trong những thế lực cao cấp nhất Biện Châu, một trong những bá chủ thống trị Hắc Chiểu thành trên trăm năm lại toàn quân bị diệt như vậy.
Cảnh tượng bực này làm cho người ta khiếp sợ không thôi.
- Trần thiếu, may mà ta không làm nhục sứ mệnh a!
Hắc Nô cung kính đưa nhẫn trữ vật của Cừu Lãnh Phong lên, cũng không nhịn được xoa mồ hôi lạnh một chút.
Quả thực hắn rất sợ Tần Trần không cho hắn đi theo đối phương nữa.
- Ở đây còn Võ giả của Cốc Phong thương hội nữa không? Nếu có thì mau lên đi, Bản thiếu sẽ cùng giải quyết một lượt.
Tiếp nhận nhẫn trữ vật, Tần Trần quét mắt nhìn bốn phía, lãnh đạm nói ra một câu.
Chung quanh còn có một chút Vũ Tông ngũ giai của Cốc Phong thương hội, thế nhưng lúc này trên mặt cả đám đều tràn ngập vẻ hoảng sợ, không có ai dám lên tiếng.
Ngay cả hội trưởng của bọn họ cũng phải chết ở trên tay hai người Tần Trần, bọn họ đi lên chỉ có chịu chết mà thôi. Cho nên cả đám đều hoảng sợ lui lại, sau đó biến mất ở trong đám người.
Tần Trần liếc mắt nhìn những người này một cái, cũng không có ý đại khai sát giới. Đối với hắn, chỉ cần bọn người kia không tìm hắn gây sự thì hắn cũng lười giết đối phương, làm bẩn hai tay mình.
- Trừ Cốc Phong thương hội ra, còn có ai muốn tìm Bản thiếu gây phiền phức thì đứng ra đi.
Thấy bên Cốc Phong thương hội không còn ai, ánh mắt Tần Trần lại rơi vào trên người đám cường giả như Long Diệu Thiên, Mạc Tân Thành và các thế lực khác, hắn cười lạnh nói.
Bỗng dưng, bầu không khí chung quanh có chút quỷ dị.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm đám người chung quanh.
Không ít Võ giả không liên quan đều lui lại tạo thành một chỗ trống cực lớn ở trên quảng trường, hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn về phía đám người Long Diệu Thiên.
Đám người Long Diệu Thiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Trần, ánh mắt này khiến cho bọn họ có cảm giác như là bị một đầu mãnh thú viễn cổ để mắt tới vậy, cả người phát lạnh, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Bọn họ không có cách nào tưởng tượng ra được, một thiếu niên không tới hai mươi tuổi mà lại có được ánh mắt đáng sợ như thế.
- Sao vậy? Không nói lời nào sao? Mấy vị âm thầm bao vây Bản thiếu lại, không phải là vì ngấp nghé linh dược trên người Bản thiếu hay sao? Sao hiện giờ lại không nói lời nào vậy?
Tần Trần cười nói, chỉ là nụ cười của hắn rơi vào trong mắt người khác lại giống như ma quỷ vậy.
- Mạc Tân Thành?
Thấy không có một ai đứng ra nói chuyện, Tần Trần nhìn về phía Mạc Tân Thành của Ngự Thú sơn trang mà hắn biết, hắn như cười không nói một câu.
Mạc Tân Thành lập tức bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa đã không khống chế được tiểu tiện, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Khục khục, Trần thiếu nói đùa rồi, sao tại hạ dám ngấp nghé đồ đạc trên người Trần thiếu cơ chứ? Trước đó ở di tích trung tâm là tại hạ cam tâm tình nguyện dâng cho Trần thiếu a. Trần thiếu minh giám, tại hạ tuyệt không dám làm càn.
Mạc Tân Thành bị hù cho đổ mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ của hắn dường như đang hận không thể móc cả tim gan ra cho Tần Trần xem vậy.