Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ném ánh mắt tham lam nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô.
Ai cũng biết, lần thám hiểm Hắc tử chiểu trạch này, thu hoạch của Tần Trần và Hắc Nô là lớn nhất.
Nghe nói số lượng linh dược mà hai người chiếm được cực lớn, có thể nói là phân nửa số dược diền trong di tích trung tâm a.
Trong đó còn có rất nhiều linh dược cao cấp, thậm chí là linh dược Vương cấp thất giai.
Đối với các võ giả bình thường trong Hắc Chiểu thành mà nói, đừng nói là linh dược Vương cấp, coi như là linh dược lục giai phổ thông cũng đã đủ để làm cho bọn hắn điên cuồng, liều lĩnh rồi.
Hiện tại trên người Tần Trần và Hắc Nô có nhiều linh dược như vậy, bảo sao bọn họ không động tâm cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, không ít người nóng lòng muốn thử.
Cảm nhận được sát cơ nồng nặc ở bốn phía, Tần Trần lạnh lùng nhìn về phía mọi người một cái.
Ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo, ngạo nghễ không gì sánh được, mang theo vẻ trào phúng và khinh thường nồng đậm.
Ánh mắt mệt thị làm cho tất cả mọi người đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, lùi về phía sau một bước.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, hai người này đều không phải là hạng dễ nhằn, nghe đồn Lưu Trạch Phó hội trưởng của Cốc Phong thương hội đã chết ở trên tay hai người.
Tuy là khi Lưu Trạch Phó hội trưởng chết không có ai tận mắt nhìn thấy, thế nhưng có thể xác định một chuyện, đó là Tông Vô Tâm của Địa Ma tông Đại Chu vương triều đã chết ở trên tay Tần Trần và Hắc Nô này.
Vì vậy khi Tần Trần và Hắc Nô đứng ở trên truyền tống trận, không ngờ lại không có ai dám có ý kiến gì, hơn mười người đang đứng ở trên truyền tống trận đều khẩn trương lùi về phía sau một bước.
- Còn không mở truyền tống trận ra cho ta?
Nhìn thấy người của Cốc Phong thương hội không có ý định mở truyền tống trận, Hắc Nô lập tức lạnh giọng nói một câu.
- Vâng, xin hai vị tiền bối chờ một chút.
Người của Cốc Phong thương hội lập tức sợ hãi nói.
Dựa theo quy củ, một lần truyền tống, nhất định phải có đủ một trăm người thì mới có thể thúc giục truyền tống trận, coi như là có lời.
Nhưng hiện tại trên truyền tống trận chỉ có hơn chục người, hơn nữa hai người này lại là hung thủ giết chết Phó hội trưởng của bọn họ. Thế nhưng người phụ trách truyền tống trận ở đây lại không có dũng khí cãi lại, hắn chỉ có thể hoảng sợ mở truyền tống trận ra mà thôi.
Vù vù!
Ánh sáng sáng lên, trong nháy mắt hơn mười người trên truyền tống trận biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Thấy Tần Trần rời đi, người của Cốc Phong thương hội chợt thở phào một cái, lúc này hắn mới phát hiện ra lưng của mình đã ướt đẫm từ bao giờ.
Sau một lát.
Ánh sáng phía trên truyền tống trận của Cốc Phong thương hội trên quảng trường trong Hắc Chiểu thành chợt sáng lên.
Một gã quản sự khống chế truyền tống trận không khỏi nhíu mày tự nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Nhóm người trước đó mới tới chưa được nửa canh giờ, chẳng lẽ nhanh như vậy đã đủ một trăm người rồi sao? Tốc độ này cũng quá nhanh a.
Còn chưa kịp lẩm bẩm xong thì quản sự đã thấy hơn mười người xuất hiện ở trên truyền tống, hơn nữa sau khi truyền tống trận ổn đinh lại, tất cả đều lao ra khỏi truyền tống trận. Cả đám đều khẩn trương nhìn hai người cuối cùng ở lại trên truyền tống trận.
Hai người này chính là Tần Trần và Hắc Nô.
- Là hai người các ngươi!
Trong nháy mắt sắc mặt của quản sự khống chế truyền tống trận bên Cốc Phong thương hội biến đổi, hắn lập tức kinh hãi thét lên một tiếng.
Bởi vì số lượng đi tới đi lui ở trên Hắc chiểu quảng trường rất nhiều, có đủ loại Võ giả ra vào. Cho nên dưới tình huống bình thường sẽ không có ai để ý tới những võ giả này.
Nhưng tình huống của truyền tống trận bên Cốc Phong thương hội quá đặc thù, mọi người vừa mới truyền tống tới đã không nhịn được mà lao ra ngoài, đồng thời còn khẩn trương nhìn về phía hai người cuối cùng trong truyền tống trận. Lại thêm tiếng kinh hô của quản sự Cốc Phong thương hội làm cho người ta lập tức chú ý tới Tần Trần và Hắc Nô.
- Cái gì? Là hai người bọn họ?
- Không phải hai người này đã chết ở trong di tích trung tâm sao? Sao lại còn sống cơ chứ?
- Nghe nói trên người hai người bọn họ có hơn nửa linh dược trong di tích trung tâm a, sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này cơ chứ?
Tần Trần cũng không biết, hắn và Hắc Nô đã sớm trở thành người có tiếng tăm ở trong Hắc Chiểu thành này. Vì vậy sự xuất hiện của bọn họ, lập tức khiến cho cả quảng trường chấn động.
Hai gia hỏa cướp đoạt rất nhiều linh dược trân quý của các thế lực lớn đã trở về.
Theo tin tức truyền đi, càng ngày lại có càng nhiều Võ giả chen chúc tới, chuyện những người này muốn biết nhất chính là. Có phải trên người Tần Trần và Hắc Nô có rất nhiều linh dược trân quý như trong lời đồn hay không.
Sưu sưu sưu!
Thậm chí còn có từng đạo khí tức đáng sợ truyền đến. Cường giả của các thế lực lớn trong Đại Uy vương triều đang tụ tập ở Hắc Chiểu thành đều bay về phía bên này.
- Trần thiếu, chung quanh có rất nhiều Vũ Tôn tới!
Chân thức của Hắc Nô đảo qua, lập tức phát hiện ra chung quanh hai người có hơn mười vị cao thủ Vũ Tôn xuất hiện.
Trong có người mà hắn chưa từng thấy qua, cũng có người mà hắn đã gặp qua như là Long Nham Phó hội trưởng Hắc Tu hội và đám người Mạc Tân Thành trang chủ của Ngự Thú sơn trang.
Lúc này đám người kia đều dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn hai người Tần Trần và Hắc Nô, vừa có khiếp sợ, phần nhiều hơn là kinh hỉ.
Khiếp sợ là Tần Trần và Hắc Nô lại không chết.
Lúc trước ở bên ngoài phế tích, bọn họ chờ hai người Tần Trần và Hắc Nô rất lâu mà vẫn không có tin tức gì, ngay sau đó lại có rất nhiều Âm Hồn thú lao tới, ép cho bọn họ phải chạy trốn.
Bọn họ đều nghĩ rằng Tần Trần và Hắc Nô cũng giống như đám người Chu Tuần của Đại Chu vương triều, đều chết ở trong di tích trung tâm kia.
Thế nhưng thật không ngờ hai người này lại còn sống.
Mà kinh hỉ là, trước đây bọn họ đều ngấp nghé linh dược trên người Tần Trần, vì vậy mới có chuyện canh ở bên ngoài phế tích. Bọn họ chờ Tần Trần ra ngoài, sau đó sẽ làm khó dễ, lấy lại linh dược thuộc về mình.
Vốn tưởng rằng một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không có, thế nhưng không ngờ tới, chẳng những hai người này còn sống mà lại còn ngang nhiên đi vào Hắc Chiểu thành.
Phải có lá gan lớn bao nhiêu mới dám làm như vậy cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, nét mặt trên mặt đám người Mạc Tân Thành âm tình bất định, liên tục thay đổi.
- Long Nham, đây chính là hai tên đã cướp đi linh dược trên người ngươi hay sao?
Ở bên cạnh Long Nham, một gã trung niên có khí chất âm trầm lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô trước mặt rồi hỏi một câu.
Long Nham có tu vi lục giai sơ kỳ đỉnh phong ở bên người này lại cực kỳ cung kính, hắn dùng giọng có chút kiêng kỵ và phẫn hận nói:
- Bẩm hội trưởng, chính là hai người bọn họ.
Người này chính là Long Diệu Thiên, hội trưởng Hắc Tu hội.
Khi di tích Hắc tử chiểu trạch bộc phát, người này cũng không có mặt ở Hắc Chiểu thành, vì vậy không thể kịp thời chạy về.
Sau khi trở về hắn mới biết được chuyện đã xảy ra. Khi hắn biết Long Nham đại biểu cho Hắc Tu hội tiến vào di tích trung tâm, không ngờ lại bị Tần Trần cướp đoạt bảy thành linh dược và mười vạn Chân thạch trung phẩm, hắn vô cùng tức giận.
Chỉ tiếc Tần Trần đã chết, hắn cũng không thể làm gì khác được.
Ai mà biết được Tần Trần lại một lần nữa trở về Hắc Chiểu thành.
- Hừ, thoạt nhìn người này cũng không có gì đặc biệt a?
Long Diệu Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
Long Nham vội vàng nói:
- Hội trưởng đại nhân, tuy là người này nhìn như bình thường, kì thực lại rất không tầm thường, đặc biệt là tạo nghệ trận pháp cực kỳ kinh người, nếu không bọn ta cũng không ăn quả đắng ở trên tay hắn. Ngay cả Lục hoàng tử của Đại Chu vương triều, Lạc Anh trưởng lão của Huyền Âm các cũng không thể làm gì được hắn.
- Ồ?
Long Diệu Thiên híp mắt, hắn biết rõ ở trước mặt mình Long Nham sẽ không dám nói lung tung. Hắn vừa định nói cái gì đó thì đã thấy từ bên trong Cốc Phong thương hội có một vị trung niên có sắc mặt u ám đi ra, hắn lập tức nở một nụ cười.
- Ha ha, Thương Cửu Phó hội trưởng của Cốc Phong thương hội đã xuất hiện rồi, nghe nói người này đã giết chết Lưu Trạch, không bằng chúng ta xem trò hay trước đi.
Ánh mắt Long Diệu Thiên rơi vào trên người vị trung niên có khuôn mặt u ám kia.