- Oan hồn chi khí?
Tần Trần sửng sốt.
- Chính là oan hồn vô hình được tạo thành ở trong thiên địa này. Có thể cắn nuốt tinh huyết của mọi người, dường như trên người người này có một ma vật có thể thu nhận oan hồn chi khí để làm lớn mạnh bản thân, có lẽ trước đây tiểu hữu cũng đã gặp qua thứ này a.
Lão giả kia giải thích.
Tần Trần lập tức hiểu rõ, thứ mà người này nói hẳn là Âm Hồn thú.
Tần Trần lập tức sửng sốt.
Lão giả này luôn ở chỗ sâu trong cung điện này thì sao lại biết được ở bên ngoài có rất nhiều Âm Hồn thú cơ chứ?
Hơn nữa lúc này, đột nhiên Tần Trần đã hiểu rõ tại sao mình lại cảm thấy tinh khí ở chung quanh lão giả này lại có chút quen thuộc.
Rõ ràng có khí tức rất giống với khí tức từ khỏa tinh thạch trên người Âm hồn thú màu đỏ a.
Lúc trước khi Tần Trần còn ở Hắc tử chiểu trạch đã từng chém giết qua một đầu Âm hồn thú màu đỏ. Sau khi Âm Hồn thú bị chém giết có để lại một khỏa tinh thạch màu đỏ.
Trước đây Tần Trần còn tưởng rằng đó là Huyết tinh của Âm Hồn thú, thế nhưng về sau Tần Trần mới phát hiện ra. Bên trong cơ thể của Âm Hồn thú màu đen không có loại Huyết tinh này, chỉ có trong cơ thể Âm Hồn thú màu đỏ cường đại hơn mới có thứ này.
Nhưng nếu như là Huyết tinh trong cơ thể huyết thú thì bất kỳ một đầu huyết thú nào cũng phải có, mà không phải là huyết thú yếu không có, chỉ có huyết thú cường đại mới có a.
- Chẳng lẽ những tinh thạch màu đỏ kia là kết tinh sau khi Âm Hồn thú cắn nuốt tinh huyết của nhân loại hay sao?
Trong lòng Tần Trần cả kinh.
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Khỏa tinh thạch màu đỏ trước đó Tần Trần không có ý định đập vỡ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút mùi máu tanh trong đó. Khi đó hắn cũng không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, cỗ khí tức kia rất giống mùi máu tanh ở trong không gian này.
Chẳng lẽ nơi này có rất nhiều kết tinh do Âm hồn thú màu đỏ để lại hay sao?
Tần Trần lại sửng sốt.
Lão giả này cần nhiều kết tinh tinh huyết như vậy để làm cái gì cơ chứ?
Lúc này trong lòng Tần Trần đã bắt đầu nghi ngờ.
Hắn tỉ mỉ nhìn về phía lão giả thì lập tức nhìn thấy một vài điểm cổ quái.
Quanh thân lão giả kia có một đạo cấm chế quỷ dị, ban đầu hắn còn tưởng rằng là lão giả kia đề phòng thần hồn tiêu tán cho nên mới cố ý bố trí ra cấm chế như vậy.
Nhưng hiện tại, nhìn kết cấu của những cấm chế này lại không giống như là cấm chế gì cả.
Hắn từng nghiên cứu cấm chế và trận pháp nhiều năm, thậm chí cũng có hiểu rõ về bí văn, hắn chưa từng thấy qua bất kỳ cấm chế nào có hình dạng như vậy, mà lại có chút giống...
Phong ấn?
Trong đầu Tần Trần hiện lên một chút linh quang, đột nhiên hắn tỉnh táo lại, đây đâu phải là cấm chế gì mà là một cái phong ấn a.
Chỉ là cái phong ấn này hết sức phức tạp, từ đầu hắn cũng không nhìn ra được. Sau khi hắn tỉnh táo lại thì lại có thể nhìn thấy được ở chung quanh lão giả này có từng tầng phong ấn.
Không phải là lão giả này không thể rời khỏi nơi này, mà là bị phong ấn vây khốn ở chỗ này a.
Thế nhưng rốt cuộc là ai lại có thể phong ấn hắn ở nơi này cơ chứ?
Nếu như thực sự chung quanh hắn có phong ấn thật, vì sao trước đó đối phương không nói cho hắn biết?
Mồ hôi lạnh sau lưng Tần Trần tuôn ra.
Mặc dù không biết vì sao đối phương lại nói dối, thế nhưng cảm giác không thích hợp trong lòng hắn lại càng ngày càng đậm hơn. Hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Hắn bị đoạt xá cũng không phải chuyện lần một lần hai, lão gia hỏa này có thể tùy ý giao lưu ở trong đầu mình, không hẳn đã không thể đoạt xá được hắn. Một tồn tại kinh khủng như vậy, Tần Trần không dám tự tin mình có thể ngăn cản được đối phương khi người này động thủ với mình.
Lúc này Tần Trần đã triệt để hoài nghi lão giả này, thậm chí còn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế nhưng hắn biết mình không thể làm như thế, một khi làm như thế thì sẽ đánh rắn động cỏ, làm cho đối phương lập tức động thủ.
Lúc này hắn không tỏ vẻ gì mà chỉ ra vẻ kinh hãi nói:
- Hóa ra công pháp mà tiền bối tu luyện lại đáng sợ như thế? Đáng tiếc tu vi của vãn bối quá yếu, không có cách nào kế thừa y bát của tiền bối được. Chỉ là tiền bối cứ yên tâm, vãn bối cực kỳ kính nể tiền bối, nhất định sau khi ra ngoài ta sẽ tìm kiếm truyền nhân phù hợp với điều kiện của tiền bối.
Nói xong, Tần Trần lập tức ôm Hắc Nô, đặt hắn vào trên đài đá, đồng thời cũng muốn kích hoạt trận pháp rời khỏi nơi này.
- Ai, tiểu hữu dừng lại, ý tốt của tiểu hữu lão hũ xin nhận, đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc này lão giả kia lại thở dài một hơi.
Tần Trần dừng bước, trận pháp của hắn muốn phát động cần ít nhất một hô hấp, hắn không dám khẳng định, nếu như mình phát động trận pháp có thể làm cho đối phương trực tiếp động thủ hay không.
- Sao lại không kịp?
- Tàn hồn của lão hũ đã không kiên trì được bao lâu nữa. Có lẽ ít ngày nữa sẽ triệt để tiêu tán, ta thấy thần hồn của tiểu hữu có chút cường đại, có lẽ sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa của lão hũ a.
- Thật sao?
Trên mặt Tần Trần lập tức hiện lên vẻ kích động và kinh hỉ.
- Đương nhiên là thật, chỉ tiếc muốn nhập môn nhất định phải ba quỳ chín lạy với lão hũ. Mỗi một lần khấu đầu là một bước thì mới coi như hoàn thành nghi thức bái sư, bằng không sẽ coi như không có duyên phận.
Hiện tại Tần Trần có chút nghi ngờ, sau khi nghe lão giả kia nói xong, trong lòng hắn lập tức cười lạnh.
Ba quỳ chín lạy, hơn nữa nhất định phải là mỗi một bước một lần khấu đầu. Như vậy khi kết thúc nghi thức, có lẽ hắn đã ở bên cạnh phong ấn của lão giả kia a.
- Tiền bối, trước kia vãn bối cũng từng muốn tới gần tiền bối, chỉ là khí thế trên người tiền bối quá lớn, vãn bối không có cách nào tới gần a.
Tần Trần than thở.
- Không sao, ở chỗ lão hũ có một khỏa Hóa Thế châu, vật này đặt trên người ở tiểu hữu thì khí thế của lão hũ sẽ không áp bách tiểu hữu.
Giọng nói vừa dứt thì đột nhiên có một viên ngọc lăn ra, rơi vào bên chân Tần Trần.
Tinh thần lực của Tần Trần quét viên ngọc một chút, sau khi phát hiện ra không có gì khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, lúc này hắn mới nhặt Hóa Thế châu lên.
Sau khi hạt châu này rơi vào trong tay hắn, cỗ khí thế kinh khủng trong toàn bộ không gian như bị một bức tường vô hình chặn lại, hắn cũng không cảm nhận được một chút áp bách gì cả.
- Bảo vật này thần kỳ như vậy sao?
Trên mặt Tần Trần tràn ngập vẻ kinh hỉ.
- Sao rồi? Bây giờ tiểu hữu có thể bái sư rồi chứ, chỉ cần cường độ linh hồn của tiểu hữu đạt đến tình trạng có thể tu luyện Thần hồn đại pháp thì lão hũ sẽ truyền thụ sở học cả đời của lão hũ cho tiểu hữu a.
Tần Trần lập tức vận chuyển chân lực, chắp tay nói:
- Xin tiền bối chờ cho một chút, vãn bối sẽ lập tức bái sư. Thế nhưng trước tiên vãn bối cần phải chuẩn bị một chút.
Giọng nói vừa dứt, Tần Trần đột nhiên lùi về phía đài đá phía sau. Sưu sưu sưu, trong nháy mắt đã có mười cái trận kỳ bị hắn ném ra, thoáng cái đã rơi vào chung quanh đài đá.
Sưu sưu!
Đài đá bị kích thích, trong nháy mắt truyền tống trận đã được khởi động.
Đồng thời Tần Trần cũng không nghĩ nhiều mà lập tức bạo phát Bất Diệt Thánh Thể, Thanh Liên Yêu hỏa và chân lực phòng ngự.
Hắn không thể kéo dài thời gian được nữa, nếu cứ tiếp tục thì nhất định đối phương sẽ nghi ngờ, đến lúc đó ngay cả cơ hội kích hoạt trận pháp cũng không có a.
- Ngươi...
Nhìn thấy Tần Trần đột nhiên khởi động đài đá, lão giả kia kinh sợ, ngay sau đó có một đạo linh hồn trùng kích cường đại mà lạnh lẽo tràn vào trong thân thể Tần Trần.
- Vạn Thần Quyết!
Tần Trần điên cuồng vận chuyển Vạn Thần Quyết, linh hồn lực trong đầu cuồn cuộn, lập tức tạo thành một bức tường phòng ngự linh hồn cường đại không gì sánh được.
Nhưng vẫn vô dụng.
Linh hồn trùng kích của đối phương quá mạnh, trong nháy mắt đạo khí tức rét lạnh kia đã xé rách hàng phòng ngự bằng linh hồn lực của Tần Trần.
Phun ra một ngụm máu tươi, linh hồn lực âm u mà kinh khủng lại càng điên cuồng tràn vào trong đầu của hắn.
Trong lòng Tần Trần hoảng sợ, quả nhiên lão giả này sẽ làm loạn với hắn.
Thế nhưng lúc này hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác mà chỉ có thể trơ mắt nhìn đám linh hồn lực âm u này dũng mãnh tràn vào trong đầu mình. Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong chớp mắt, thậm chí ngay cả truyền tống trận mà hắn cũng không kịp phát động.