Vũ Thần Chúa Tể

Chương 663: Chiến trường viễn cổ

Chương Trước Chương Tiếp

Nghĩ tới đây, Tần Trần lập tức ôm Hắc Nô đi tới bên cạnh đài đá.

Hắn một mặt luyện chế trận kỳ, một mặt lần nữa bố trí một cái trận pháp kích hoạt ở phía trên đài đá này.

- Phổ Thiên tạo hóa, cơ duyên nghịch thiên, đúng là đáng tiếc...

Ngay khi Tần Trần vừa mới bố trí xong trận kỳ, chuẩn bị rời khỏi nơi này thì không ngờ trong đầu Tần Trần lại xuất hiện một tiếng thở dài tràn ngập sự tang thương.

- Chẳng lẽ tiền bối không chết sao?

Tần Trần lần nữa kinh hãi xoay người lại. Hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào lão giả trước mặt mình.

Mấy chữ này đột nhiên hiện ra ở trong đầu hắn, ở trong không gian này, trừ lão giả này còn ai vào đây nữa chứ?

- Chết hay không chết thì sao chứ? Lão hũ chỉ còn một đạo tàn hồn, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan thành mây khói, chỉ tiếc một thân tạo hóa nghịch thiên của lão hũ sẽ bị mai một, không người kế thừa, bi ai, bi ai...

Thanh âm già nua cổ xưa lần nữa vang lên ở trong đầu Tần Trần, lần này, Tần Trần đã nghe hiểu, không ngờ lại là lão giả kia mở miệng nói.

Không biết người này đã biết bao nhiêu vạn năm mà vẫn còn có một luồng tàn hồn không tiêu tán, muốn làm được chuyện này phải có tu vi bực nào cơ chứ?

Coi như Cửu Thiên Vũ Đế bình thường thì cũng không có được thực lực như vậy a.

Chẳng lẽ người này chính là tồn tại bước vào Thánh cảnh trong truyền thuyết sao?

Tần Trần kinh nghi nhìn về phía lão giả trước mặt, sau đó lại khom người nói:

- Vãn bối lỗ mãng đã xông tới nơi bế quan của tiền bối, vãn bối xin cáo lui, vãn bối cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ở nơi này.

Không ngờ thanh âm của đối phương lại có thể trực tiếp vang lên ở trong đầu mình, chuyện này làm cho trong lòng Tần Trần có chút khó chịu.

- Nơi bế quan? Ha ha, trận chiến viễn cổ kia, thần hồn của lão hũ vỡ vụn, chỉ còn lại cái xác mà thôi. Nếu không phải trên người ta có chí bảo định hồn, giữ được một chút tàn hồn này thì có lẽ lão hũ đã sớm biến mất, hóa thành bụi bặm từ lâu rồi, ài...

Trong thanh âm của lão giả này mang theo sự hiu quạnh và tịch mịch vô tận.

Giống như một lão giả đã gần đất xa trời nhớ lại từng chuyện mà bản thân đã từng trải qua vậy.

- Công pháp của lão phu, đoạt thiên địa, nghịch chuyển càn khôn, uy lực vô hạn, có thể nói là truyền thừa nghịch thiên. Đáng tiếc, không ngờ các hạ lại không muốn kế thừa một chút nào, chẳng lẽ một thân tuyệt thế thần công của lão hũ sẽ bị mai một trong dòng sông lịch sử hay sao?

Thanh âm của lão giả này, càng ngày càng suy yếu.

- Gia hỏa này muốn ta bái hắn làm sư phụ sao?

Khuôn mặt Tần Trần tràn ngập vẻ cổ quái.

Hắn cảm thấy trong chuyện này có vô số tình tiết quỷ dị.

Thí dụ như tại sao Hắc Nô lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao lại bất tỉnh mà không chết?

Lão giả này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở cung điện trong Hắc tử chiểu trạch, đồng thời nơi này và Cổ Nam Đô có quan hệ gì với nhau?

Lúc này hắn chắp tay nói:

- Tiền bối, người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nơi này là nơi nòa?

Tần Trần vừa hỏi, một mặt quan sát lão giả.

- Ta là ai? Ha ha... Quá lâu quá lâu rồi, chính lão hũ cũng không biết mình là ai, còn nơi này là nơi nào sao? Nơi này chính là chiến trường của nhân tộc Thiên Vũ đại lục ta và dị tộc...

Tần Trần cả kinh, chiến trường của nhân tộc và dị tộc?

Từ lúc còn ở Cổ Nam Đô thì Tần Trần đã biết. Ở thời đại viễn cổ có dị tộc vực ngoại xâm lấn Thiên Vũ đại lục, kết quả lại gặp sự phản kháng mãnh liệt của nhân tộc. Kết quả cường giả nhân tộc đồng tâm hiệp lực, đuổi dị tộc ra khỏi Thiên Vũ đại lục.

Nhưng lịch sử của đại lục cũng vì vậy mà đứt đoạn, đó là một thời kỳ tăm tối không gì sánh được.

Chẳng lẽ lão giả này cũng giống như cường giả bên Cổ Nam Đô, là cường giả nhân tộc đối kháng với dị tộc năm đó, cuối cùng vì bất đắc dĩ mà bỏ mạng ở nơi này hay sao?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tần Trần có chút kính nể.

Tuy là hắn không biết thân phận chân thật của lão giả này là gì, thế nhưng căn cứ vào tin tức mà hắn có được từ bên Cổ Nam Đô và lời mà lão giả này nói là hắn có thể tưởng tượng ra được trận chiến năm đó thê thảm ra sao.

Đối nhân vật như vậy, từ trước đến nay hắn đều cực kỳ kính phục.

Thanh âm già nua, lần nữa cảm khái nói:

- Thấy các hạ có thể xuất hiện ở nơi này thì có lẽ nhân tộc ta cũng đã thắng lợi, chỉ là không biết hiện tại đã là năm thứ bao nhiêu sau trận chiến rồi? Không biết những hảo hữu chí giao của ta có còn sống sót hay không?

Tần Trần lập tức cung kính nói:

- Tiền bối, đúng như tiền bối dự liệu, trận chiến viễn cổ là nhân tộc ta giành thắng lợi, nhưng rốt cuộc qua bao lâu thì lại không có ai biết được.

Nói đến đây, Tần Trần cười khổ nói:

- Sau đại chiến viễn cổ giữa nhân tộc và dị tộc, đại lục rơi vào thời kỳ đen tối. Trong khoảng thời gian tương đối dài này cả đại lục rơi vào tình trạng hỗn loạn, lịch sử trống rỗng, sau đó đại lục nghênh đón một thời đại mới, từ đó cho tới nay cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi.

- Đã lâu như vậy rồi sao?

Thanh âm của lão giả kia lại càng tang thương, mang theo sự đau khổ, nói:

- Cũng đúng, ngay cả một đạo tàn hồn của lão phu cũng sắp không kiên trì nổi thì cũng phải vài vạn năm a.

- Vậy tại sao tiền bối lại xuất hiện ở chỗ này chứ?

Tần Trần lại nghi hoặc hỏi.

Nơi này rất bí ẩn, nếu như nói Hắc tử chiểu trạch là chiến trường từ thời xa xưa, quả thực cũng có chút giống. Thế nhưng tại sao lão giả này lại xuất hiện ở trong cung điện này cơ chứ?

Toàn bộ lời giải thích của lão giả này đều hết sức bình thường, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Tần Trần luôn có cảm giác không thích hợp ở chỗ nào đó.

- Ha ha, có phải ngươi đang hoài nghi, tại sao lão hũ lại xuất hiện ở nơi này hay không?

Dường như lão giả này biết trong lòng suy nghĩ Tần Trần vậy, hắn khẽ thở dài rồi nói:

- Trận đại chiến kia vô cùng thê thảm, năm đó lão hũ bị dị tộc ám toán, thân thể trọng thương, thần hồn vỡ vụn cho nên đành phải chạy ra chiến trường, tiến vào nơi này. Sau đó lại mở ra không gian này. Vốn muốn lợi dụng thần công cái thế để chữa thương cho chính mình, sau đó lại tiếp tục đối địch. Thế nhưng không ngờ công kích của dị tộc lại đáng sợ tới mức này. Chẳng những thương thế của lão hũ không khỏi mà thần hồn lại càng ngày càng vỡ vụn.

- Khi đó lão hũ biết số mình đã tận, vì vậy mới đặt thần hồn của mình ở trong Thiên Mệnh hồn châu, cố gắng tránh thoát một kiếp. Đồng thời cũng chờ hảo hữu chí giao của lão hũ tới cứu viện, nào ngờ, lão hũ chờ rất lâu mà không có ai qua đây. Vốn lão hũ còn tưởng rằng nhân tộc đã thất bại. Bây giờ nghe tiểu hữu nói vậy, cho dù lão hũ có chết thì cũng cảm thấy mỹ mãn, đáng tiếc công pháp cái thế của lão hũ...

Lão giả kia lại tiếp tục thở dài một tiếng.

- Hiện tại còn có thể cứu sống tiền bối được nữa không?

Tần Trần ngẩn ra rồi nói một câu.

- Nếu như khi đó kịp thời cứu viện mà nói, thì cũng có thể. Dù là Hoàn Hồn Đan, Hỗn Độn Trọng Tố Quả và những phương pháp khác đều được. Chỉ tiếc hiện tại trải qua nhiều năm như vậy, tàn hồn của lão hũ chỉ còn lại một chút mà thôi. Trừ việc truyền thụ một thân công pháp của lão hũ cho người có duyên ra, bất kỳ một loại đan dược và dị bảo nào cũng không thể cứu mạng ta được nữa.

- Rốt cuộc tiền bối tu luyện thần công gì, cần điều kiện gì, nếu như có thể thì vãn bối sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm truyền nhân thay cho tiền bối.

- Công pháp mà lão hũ tu luyện là Thần hồn đại pháp cường đại nhất đương thời, thần công cái thế bực này cực kỳ kinh người, cho dù bản thân bị trọng thương, chỉ còn lại một chút thần hồn thì cũng có thể lần nữa trọng sinh. Thế nhưng người tu luyện phải có linh hồn mạnh mẽ, nếu không sẽ không thể nào thừa nhận được lực phản phệ mạnh mẽ của Thần hồn đại pháp. Lúc trước vị bằng hữu của ngươi vào đây, lão hũ đã từng kiểm tra linh hồn của hắn, thế nhưng linh hồn của người này quá yếu đuối, đồng thời cũng đã nhận quá nhiều oan hồn chi khí cho nên không thể nào thừa nhận được Thần hồn đại pháp của lão hũ. Vì vậy lão hũ cũng đành phải buông tha cho hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)