Nhìn Hạ Vô Thương mang theo người của Đại Hạ vương triều rời đi, mặc dù rất nhiều người ở đây không biết nguyên do, thế nhưng cũng không có ai chủ động yêu cầu bọn họ ở lại.
Lúc này bọn họ cũng biết Hạ Vô Thương là người bị vơ vét ít nhất, nếu như là Võ giả của những thế lực khác. Sau khi bọn họ biết trên người đối phương còn có năm thành linh dược thì sẽ khó tránh khỏi việc có tâm tư khác.
Nhưng dù sao Hạ Vô Thương cũng là hoàng tử của Đại Hạ hoàng triều. Ở dưới tình huống nhiều người như vậy cũng không có ai dám ngang nhiên động thủ với hắn.
Huống chi, sau khi đám người Hạ Vô Thương rời đi, năm thành linh dược mà Tần Trần lấy được của bọn họ sẽ chia đều ra cho mọi người, không phải phân cho người Đại Hạ vương triều nữa, chẳng phải vui vẻ hơn sao?
Mà sau khi đám người Hạ Vô Thương rời khỏi nơi này, những người còn lại cũng tiếp tục phân phối lợi ích song phương.
Đó chính là, sau khi Tần Trần đi ra ngoài, các cường giả không tiến vào sơn cốc trước đó động thủ bắt hắn lại. Sau đó bọn họ có thể lấy đi năm thành linh dược trên người Tần Trần, năm thành còn lại sẽ phân cho thế lực bị cướp đi trước đó.
Đây là một kết quả mà tất cả mọi người đều không thể dị nghị.
Đương nhiên sau khi phân phối xong giữa hai bên có thể xảy ra xung đột gì nữa hay không thì chính là chuyện của song phương a.
Chỉ là chuyện làm cho bọn họ sốt ruột chính là, theo thời gian trôi qua, không có một chút dấu hiệu nào là Tần Trần sẽ ra ngoài cả.
Mà đúng lúc này, phế tích nơi mọi người đang đứng chợt chấn động một cái, ngay sau đó, ở chỗ cổng vào có mấy khe hở không gian lóe lên một cái rồi biến mất.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi vào người, cả người có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy có một gã cường giả trong đám người thống khổ che lấy cái cổ của mình, da thịt trên người nhanh chóng khô quắt, qua mấy hô hấp đã hóa thành một cái thây khô, sau đó đổ ập xuống đất.
- Âm Hồn thú, là Âm Hồn thú!
- Nơi này có Âm Hồn thú.
Trong nháy mắt đám người bên ngoài trở nên kinh hoảng.
- Không cần lo lắng, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ một đầu Âm Hồn thú hay sao?
Trong phế tích, một gã Vũ Tôn lục giai quát to, chỉ là hắn còn chưa nói xong thì đã có mấy tiếng kêu thảm vang lên. Chỉ thấy trong đám võ giả chung quanh hắn lại có mấy người đồng thời kêu thảm một tiếng, hóa thành thây khô.
Mấy người này, vị trí đang đứng không ở cùng một chỗ, hiển nhiên là không chỉ có một đầu Âm Hồn thú tấn công bọn họ.
Lúc này tất cả mọi người bắt đầu sợ hãi, tất cả đều khẩn trương rút vũ khí ra, một đầu Âm Hồn thú có lẽ mọi người còn không để ở trong lòng. Thế nhưng nếu như có rất nhiều Âm Hồn thú xuất hiện thì lại khó nói.
Lạc Anh trưởng lão lập tức xuất cổ kính ra, chợt chiếu quanh hư không bốn phía một cái.
Sau một khắc, sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi. Chỉ thấy trong phạm vi mà cổ kính soi sáng có từng đạo bóng người màu đen thoáng hiện, trong đó thậm chí còn có mấy cái bóng màu đỏ, số lượng rất nhiều, đâu chỉ có một hai đầu, rõ ràng là mấy chục đầu, trên trăm đầu a.
Những đầu Âm Hồn thú này điên cuồng xông về phía đám người bên dưới.
Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thậm chí còn có một ít Âm Hồn thú vọt thẳng về phía rất nhiều cường giả Vũ Tôn ở trong phế tích.
- Không được!
Tất cả mọi người biến sắc, đều tế ra vũ khí, điên cuồng tấn công về bốn phía.
Âm Hồn thú cũng không phải là vô địch, chỉ là không có cách nào nắm bắt được tung tích của chúng mà thôi. Trong nháy mắt đã có vài đầu Âm Hồn thú bị đánh bay ra ngoài, nhưng lại có vài đầu Âm Hồn thú nhào lên trên người mấy vị cường giả Vũ Tôn.
- A!
Vũ Tôn thống khổ gào thét, điên cuồng vung vẩy hai tay, ý chí lập tức trở nên hỗn loạn, dường như đã phát điên vậy.
Máu thị trên người bọn họ dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng khô quắt.