Huống chi Võ giả tiến vào di tích trung tâm trước đó đều là người tới từ thế lực cao cấp nhất của ba đại vương triều a.
Coi như là thông cung thì cũng không thể nào không có một chút sơ hở như thế. Dù sao một khi có người nói ra chân tướng thì sẽ lập tức khiến cho những Võ giả khác tức giận.
- Được, coi như thiếu niên kia lừa các ngươi, nhưng vì sao đến hiện tại hắn còn chưa ra ngoài chứ?
Lúc này lại có cường giả hừ lạnh nói.
- Sao ta biết được chứ?
Lạc Anh lạnh lùng quét mắt nhìn đám người chung quanh một vòng, lại không phát hiện ra được là ai mở miệng. Cho nên nàng chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Sau khi ta rời đi bên trong còn có thiếu niên kia và Chu Tuần hoàng của Đại Chu vương triều tử, cùng với một Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong ngoại lai. Dùng tính cách của Chu Tuần, hắn ngoan ngoãn giao ra linh dược mới là lạ, không chừng bọn họ vẫn còn giằng co ở bên trong a.
Từ khi Lạc Anh ra ngoài đã được một đoạn thời gian, mà trong thời gian dài như vậy lại không có người ra ngoài. Cho nên chuyện này cũng làm cho không ít người cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ là hiện tại nghe Lạc Anh nói như thế cũng không phải là không có lý.
Chu Tuần hoàng tử hoành hành đã quen, đồng thời lại không hợp với Tần Trần. Dựa theo số lượng mà Tần Trần vơ vét của bọn họ trước đó, ít nhất Tần Trần sẽ vơ vét tám phần hoặc là chín phần linh dược trên người Chu Tuần a.
Nếu là như vậy thì Chu Tuần sẽ không đồng ý, rất có thể song phương sẽ giằng co với nhau a.
Lúc này tuyệt đại đa số người ở đây đều tin tưởng lời của đám người Lạc Anh, cũng có không ít người ở đây đều giống như đám người Lạc Anh vậy. Muốn ở lại chỗ này, chờ Tần Trần đi ra ngoài, sau đó sẽ lấy lại linh dược từ trên người Tần Trần.
Một thiếu niên không biết lai lịch, dựa vào một chút tạo nghệ trận pháp mà độc chiếm cửa ra truyền tống trận, đồng thời còn vơ vét được nhiều linh dược trên người các cường giả như vậy. Sao bọn họ có thể để cho tiểu tử kia rời đi dễ dàng như vậy cơ chứ?
Trong đám người bên ngoài có một tên Vũ Tôn lục giai trung kỳ đứng ra, sau đó ôm quyền nói:
- Được, tại hạ cũng tin tưởng uy tín của chư vị. Có lẽ chư vị sẽ không nói láo để gạt người. Trước đó bọn ta không thể chạy tới kịp cho nên không tiến vào di tích trung tâm được. Nếu chư vị đều bị thiếu niên kia vơ vét linh dược, đồng thời cũng muốn lại đoạt lại. Như vậy đi, ta hy vọng mọi người có thể báo số lượng dược liệu tổn thất của mình lên cho mọi người cùng biết. Chúng ta cũng không lấy nhiều, linh dược mà chư vị bị thiếu niên kia cướp đi, chúng ta lấy đi bảy thành, thế nào? Như vậy, cũng tiết kiệm thời gian mọi người nội chiến a.
Vũ Tôn lục giai trung kỳ kia lên tiếng, lập tức nhận được sự tán thành của đám Vũ Tôn lục giai không lấy được linh dược.
- Bảy thành, các ngươi không thấy nhiều sao? Không làm gì mà muốn bảy thành linh dược, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
Đám người Lạc Anh cũng lập tức bất mãn lên tiếng.
- Ngươi có biết bên trong di tích trung tâm có cái gì không? Khắp nơi đều là Âm Hồn thú, chúng ta phải chịu nguy hiểm cực lớn, lại tốn vô số thời gian mới lấy được linh dược, các ngươi đã bỏ ra cái gì mà muốn lấy bảy thành linh dược cơ chứ?
- Quá nhiều, nhiều nhất là ba thành!
- Theo ta thấy, hai thành là đủ rồi.
Những cường giả từ trong sơn cốc ra ngoài đều lên tiếng.
Sắc mặt của vị Vũ Tôn trung niên kia bỗng dưng trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Chư vị làm vậy là không có thành ý rồi. Thiếu niên kia có thể vơ vét của chư vị được bao nhiêu linh dược cơ chứ? Một hai thành đã là không tồi lắm rồi, mà chúng ta chỉ cần bảy thành trong một hai thành này, chẳng lẽ chư vị còn ngại nhiều hay sao?
Sát khi trên người hắn tràn ra. Theo hắn, nhiều nhất Tần Trần chỉ có thể vơ vét được của đám người Lạc Anh trưởng lão một chút linh dược mà thôi? Một hai thành là nhiều nhất rồi, dù có nhiều hơn nữa cũng không nhiều hơn ba bốn thành. Thế nhưng đám người Lạc Anh này ngay cả bảy thành dược liệu bị vơ vét cũng không muốn bỏ ra, đây chẳng phải là khinh thường đám người đến sau như bọn hắn hay sao?
Không chỉ có hắn, các cường giả Vũ Tôn không tiến vào trong sơn cốc cũng phẫn nộ.
- Một hai thành ? Hừ, ngươi có biết tiểu tử kia vơ vét của bổn trưởng lão bao nhiêu không?
Lạc Anh tức giận nói một câu.
- Bao nhiêu?
- Chín thành!
Lạc Anh cắn răng, ánh mắt tức giận như sắp có lửa phun ra vậy.
- Cái gì? Chín thành, sao có thể cơ chứ?
Tên Vũ Tôn trung niên kia và những cường giả khác đều kinh sợ lên tiếng, vẻ mặt khó mà tin được.
Đùa gì chứ, Lạc Anh này là kẻ ngu sao? Coi như đối phương chiếm giữ cửa ra thì cũng không thể nào khiến cho nàng ngoan ngoãn giao ra nhiều linh dược như vậy chứ?
- Chín thành linh dược, ngươi đang nói đùa sao? Chẳng lẽ các hạ không biết phản kháng sao?
Tên Vũ Tôn lục giai trung kỳ kia cười nhạt.
Sắc mặt của Lạc Anh lại càng khó coi hơn nữa, nàng tức giận nói:
- Chính là bởi vì bổn trưởng lão không đồng ý cho nên mới bị vơ vét chín thành, bằng không sáu thành đã đủ rồi. Nếu như không tin thì ngươi hỏi bọn hắn đi!
- Lạc Anh trưởng lão là người rời khỏi cuối cùng cho nên tại hạ không biết, thế nhưng số lượng ta bị cướp đi là tám thành linh dược, còn một vạn Chân thạch trung phẩm. Chuyện này Lạc Anh trưởng lão cũng biết.
Mạc Tân Thành là người thứ nhất đứng ra, hắn lạnh giọng nói một câu.
Mạc Tân Thành vừa nói xong, Long Nham hội trưởng lập tức đứng ra. Lạnh lùng nói:
- Ta bị cướp đi bảy thành linh dược, còn một vạn Chân thạch trung phẩm, Mạc gia chủ và Lạc Anh trưởng lão cũng chứng kiến chuyện này.
- Ta bị cướp sáu thành.
- Ta cũng là sáu thành!
Những Võ giả không tới kịp và đám người rời khỏi đầu tiên như Hạ Vô Nhu nghe thấy lời nói của Lạc Anh trưởng lão và các cường giả thế lực khác, trong lòng cả đám cả kinh.
Nàng nghĩ Tần Trần lấy đi năm phần linh dược của bên mình đã là rất nhiều rồi, vì vậy trong lòng nàng cực kỳ bất mãn với Tần Trần. Nàng không ngờ rằng những kẻ còn lại lại bị vơ vét nhiều như vậy.
Không ngờ Lạc Anh trưởng lão lại bị lấy tới chín thành.
Quả thực là lấy đi toàn bộ linh dược mà Lạc Anh trưởng lão đạt được a.
Lúc này rốt cuộc Hạ Vô Nhu mới hiểu ý nghĩa câu nói của Tần Trần với mình trước khi nàng ra ngoài.
So với số lượng linh dược bị đoạt của người khác, năm thành của nàng quả thực là cực kỳ nhân từ a.
Lúc này Hạ Vô Thương cũng cười khổ một tiếng, từ đầu hắn cũng có chút bất mãn với Tần Trần, nhưng giờ khắc này, một chút cảm giác không vừa lòng kia cũng tan thành mây khói.
Còn hơn kẻ khác, mình bị cướp đi năm thành, chuyện này cũng đã coi như là cảm tạ trời đất rồi.
Thậm chí ngay cả đội trưởng Tông vệ đi theo Hạ Vô Thương cũng cười khổ một tiếng, cũng không oán hận Tần Trần nữa.
Nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của kẻ khác, Hạ Vô Thương hoàn toàn không có suy nghĩ tiếp tục ở lại nơi này. Kẻ khác muốn tìm Tần Trần để lấy lại linh dược là chuyện của bọn họ, hắn đã không còn suy nghĩ này nữa rồi.
Hơn nữa đột nhiên hắn có cảm giác, từ lúc phá vỡ trận pháp tự nhiên của phế tích này cho tới lúc nô dịch một trận pháp sư như Tả Ngụy, đến cuối cùng chiếm truyền tống trận. Hành động của Tần Trần cực kỳ kín đáo. Ngay từ đầu không rõ là hắn làm gì, thế nhưng đến cuối cùng hóa ra tất cả đã nằm trong sự tính toán của đối phương từ lâu.
Hiện tại hắn cướp đi linh dược của nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại không có một chút chuẩn bị nào sao?
Đột nhiên Hạ Vô Thương có cảm giác, rất có thể đám người ở bên ngoài phục kích Tần Trần sẽ không thu hoạch được gì cả.
Giờ khắc này, oán hận của hắn đối với Tần Trần triệt để tiêu tán, bỗng nhiên hắn cười cười nói với Hạ Vô Nhu và đội trưởng Tông vệ bên cạnh mình:
- Chúng ta trở về thôi!
Nói xong hắn lập tức dẫn cường giả Hoàng thất của Đại Hạ vương triều đi ra bên ngoài.